Tần Dã gào kêu to: “Từ từ, từ từ! Các đại ca đừng mà! còn chơi đủ mà! Từ từ, cho… thêm một mạng nữa mà! hại. Đổi đổi! gia nhập đội xanh! Phát s.ú.n.g chỉ b.ắ.n trúng chân thôi! chỉ què, còn sống mà! còn sống mààà!”
Xung quanh vang lên tiếng rộn rã.
Cuối cùng Tần Dã vẫn dẫn .
Sau khi giải quyết Tần Dã, đội ngũ của họ bảy .
Dọc theo đường , gặp của đội xanh, đội ngũ đội xanh ngày càng đông đảo. Ngẫu nhiên chạm trán thành viên đội đỏ lạc đàn, bắt gặp đội ngũ nhiều như , sợ đến mức họ gần như bỏ chạy mất hút, dám đầu , đội ngũ đội xanh cả đường gặp trở ngại gì.
Hoắc Cận Hành và Thẩm Hoài Xuyên tổng hợp những manh mối tìm , tiến hành phân tích.
Hoắc Cận Hành bẻ một nhánh cây, vẽ mặt đất, : “ và Hạ Thụ từ hướng đông tới, manh mối chúng tìm là giải thưởng lớn ở một trong ba hướng là hướng tây nam, hướng tây bắc và hướng nam. Cố Vũ Thuần từ phía tây, manh mối chỉ là hướng đông bắc và hướng đông nam. Hướng tây bắc của chúng trùng hợp là hướng đông bắc của Cố Vũ Thuần, lẽ giải thưởng lớn ở phía .”
“Đội Thẩm Hoài Xuyên tìm thấy manh mối là giải thưởng lớn ở trong động, đội 68 manh mối là “sán, mộc, bàng”, đây là đố chữ, ba chữ đều bộ thủy, “sơn” là sườn núi, “mộc” là cây cối, “bàng” là bên cạnh, chắc hẳn nơi giấu giải thưởng lớn là hang động, chỗ sườn núi cây, bên cạnh nước.”
“Bây giờ chúng ở hướng đông nam, tiếp tục về hướng tây bắc, chú ý những nơi núi, sông…”
Lúc chuyện, lông mày và lông mi rủ xuống, bàn tay trắng trẻo nắm một phần nhánh cây, cổ tay áo xắn lên hai nấc, lộ một đoạn cổ tay, vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc.
Các cô gái trong đội ngũ hào hứng , mắt sáng ngời.
Hạ Thụ cũng .
Thời gian trong thế giới của cô như chậm , ánh sáng như phác họa khóe môi, lông mày và lông mi của , như hóa thành những bong bóng gas trong lon nước ngọt khuấy động lòng cô.
Trong nháy mắt, cô cảm giác như bản thấy hình ảnh của Tống Hành thời niên thiếu.
Thiếu niên áo trắng đó… Ngồi bên cửa sổ, kiên nhẫn giảng bài cho .
Ngòi bút của nắn nót từng công thức tờ giấy trắng, áo của hương cỏ cây nhàn nhạt, khuôn mặt bao phủ bởi ánh mặt trời…
A Hành.
Là A Hành của cô.
Anh vẫn luôn bình tĩnh, mỹ, hoảng, loạn như .
Dù trưởng thành nhưng cũng đổi, thời gian trôi qua lâu như nhưng vẫn là thiếu niên của ngày . Chỉ là càng ngày trưởng thành, càng ngày càng xuất sắc hơn.
Anh là của cô.
“Được , bây giờ bắt đầu hành động.” Dứt lời, Hoắc Cận Hành ngước mắt lên, tầm mắt giống như lơ đãng về phía Hạ Thụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-192.html.]
Hạ Thụ bất ngờ va ánh mắt của , đôi mắt nai ngẩn ngơ, màu hồng lan khắp gò má.
Giống như ý thức cái gì, trong lòng Hoắc Cận Hành tĩnh lặng, mềm nhũn.
Dựa theo phân tích của Hoắc Cận Hành, quả nhiên đoàn tìm giải thưởng lớn chung cuộc một tiếng khi trò chơi kết thúc.
Giải thưởng lớn trong hang động cạnh núi bên sông, cây cối che phủ, kín đáo. Trong đội ngũ cũng ngang qua bên nhưng cũng phát hiện .
Một âm thanh phát từ loa: “Giải thưởng lớn chung cuộc đội xanh tìm thấy, trò chơi kết thúc. Giải thưởng lớn chung cuộc đội xanh tìm thấy, trò chơi kết thúc.
Đoàn nhảy nhót hoan hô.
Đợi nhân viên công tác đưa đoàn rời khỏi rừng cây. Bên ngoài rừng nhiều hoặc “ giết” hoặc từ bỏ tham gia trò chơi đang đợi.
Nghe cuối cùng đội xanh giành chuyến du lịch Dubai, thành viên đội xanh vui sướng, điên cuồng hoan hô:
“Cám ơn tổng giám đốc Hoắc!”
“Tổng giám đốc Hoắc quá tuyệt! Không ngờ một ngày thể cũng thắng!”
“Còn Thẩm soái và Quý soái! Cũng cám ơn các ~! Các bạn gái , ha ha ha…”
Thẩm Hoài Xuyên bình tĩnh đối đáp. Ngược Quý Dương như bắt cơ hội, trò chuyện thoải mái với các cô gái ở bên cạnh.
Tần Dã ở bên cạnh tức giận đến mức cái mũi lệch .
Không khí vô cùng náo nhiệt, mặc dù đội đỏ nhận giải thưởng, nhưng nếu ai kiên trì tham gia hoạt động đến cuối cùng, cũng nhận bao lì xì hơn một triệu đồng.
Hạ Thụ cảm thấy bây giờ chuyện với Hoắc Cận Hành lắm. Lúc đang chuyện với Tiểu Na, ánh mắt cô vẫn vô thức tìm kiếm hình bóng , lẳng lặng .
…
A Hành, xem.
Anh thật sự tuyệt vời.
Sự của cuối cùng cũng thế giới thấy.
Abel đến gần Hạ Thụ: “Tiểu Hạ, em thể tham gia hoạt động đó .”
Hạ Thụ ngây ngốc: “Dạ?”
Vẻ mặt kém, cũng nóng nảy, đưa điện thoại trong tay cho cô xem: “Đã xảy chuyện.”