Thành phố Nam Xuyên, cách Đế Đô một ngàn, dặm, là một thành phố nền kinh tế bậc nhất cả nước.
Biệt thự của nhà họ Hoắc ở khu biệt thự Ngân Loan của Nam Xuyên, là một tòa dinh thự đầy xa hoa. Khu biệt thự Ngân Loan chiếm một mảnh đất rộng, địa thế , phong thủy .
Biệt thự nhà họ Hoắc ở trung tâm của khu đất, chiếm một diện tích rộng lớn kinh .
Sau khi lái xe qua cổng là con đường đầy cây cối, bốn phía là hoa viên với mặt cỏ rộng rãi. Vài phút , ô tô dừng một căn biệt thự màu trắng kiểu Bắc Âu. Trước biệt thự một bức tượng phun nước thần Vệ Nữ, nước trong suốt như pha lê văng bọt khắp nơi.
Hoắc Cận Hành từ sân bay về tới nhà họ Hoắc cũng gần ba giờ chiều.
Bởi vì dặn dò từ , khi xe chạy đến biệt thự quản gia đợi từ sớm.
Sau khi xe dừng , tài xế xuống xe mở cửa hàng ghế , quản gia lập tức tiến lên : “Nhị thiếu gia.”
“Chú Lâm.” Hoắc Cận Hành lễ phép gật đầu chào, theo quản gia Lâm, về hướng nhà chính.
Trên mặt cỏ cách đó xa một bóng nho nhỏ từ xa chạy tới, giọng non nớt kéo dài: “Chú nhỏ.”
Hoắc Cận Hành bất giác dừng chân, nở nụ , nhóc béo chạy đến ôm cổ chân .
Thân hình cao lớn của khẽ đung đưa.
“Chú nhỏ, chú về ! Đã lâu cháu gặp chú đó!”
Anh cúi xuống ôm nhóc béo lên, ngón tay nhẹ nhéo cái mũi của nhóc, khẽ: “ , lâu chú nhỏ cũng gặp Thu Nam, Thu Nam nhớ chú nhỏ ?”
“Dạ nhớ!” Hoắc Thu Nam giơ giơ nắm tay nhỏ, giọng non nớt vang lên, xong bỗng nhiên sấp vai , che mặt hổ, “ mà càng nhớ kẹo gấu con của chú nhỏ hơn, hì hì.”
Hoắc Cận Hành bất ngờ khẽ, thả nhóc xuống, bàn tay thon dài ở mặt nhóc mấy động tác ảo thuật, đó “biến” một túi kẹo gấu con cho nhóc.
“Woa, woa!” Hoắc Thu Nam vô cùng vui sướng, nắm chặt túi kẹo hô lớn: “Hoan hô! Chú nhỏ muôn năm!”
Năm nay Hoắc Thu Nam năm tuổi, thích vui chơi, là một tiểu quỷ ranh mãnh.
Hoắc Cận Hành sờ sờ đầu nhóc: “Đi chơi .”
Sau khi hôn hai cái thật kêu lên má , Hoắc Thu Nam vui vẻ chạy .
Tiếp tục theo quản gia Lâm về phía , Hoắc Cận Hành hỏi: “Ba, và ông nội đều ở đây hết ?”
“Đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân đều ở đây, và phu nhân châu Âu tuần , về phần ông cụ…” Ông dừng một chút, một cái: “Ông cụ Hoắc vẫn luôn ở đây.”
Vẻ mặt Hoắc Cận Hành bình thường, cảm xúc gì.
Vào đại sảnh, chào đón là Diệp Nhược.
Chú Lâm gật đầu chào: “Đại thiếu phu nhân.”
Hoắc Cận Hành cũng gọi một tiếng: “Chị dâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-203.html.]
“Tiểu Hành.” Diệp Nhược mỉm , khoát tay bảo chú Lâm xuống, dẫn về phía phòng khách: “Về gấp như , mệt lắm ? Đi nghỉ ngơi một chút , bây giờ ông nội đang ngủ trưa, đừng quấy rầy.”
Diệp Nhược là vợ của Hoắc Cận Diễm, kết hôn hơn sáu năm.
Bây giờ cô đang mang thai đôi, hành động tiện lắm.
Anh thả chậm bước chân, bên cạnh đỡ cô , hỏi: “Chị dâu, trai em ?
“Anh …”
“Trở .” Một bóng dáng thon dài chậm rì rì thong thả từ phòng việc, Hoắc Cận Diễm cầm một lon Coca, uống.
Nhìn thấy Hoắc Cận Hành, dựa khung cửa cách đó vài bước, lên.
Hoắc Cận Hành mím môi, “Anh.”
“Đừng đừng đừng, đừng gọi .” Hoắc Cận Diễm nửa đùa nửa thật : “Chờ khi em gặp ông nội, em còn là em trai của .”
Hoắc Cận Hành ngượng ngùng nhưng tự bản đuối lý, nhẹ rũ mi im lặng.
Diệp Nhược vỗ vỗ Hoắc Cận Hành: “Anh nhảm nhí gì !”
Hoắc Cận Hành hỏi: “Anh, ông nội… thế nào?”
“Còn thể thế nào nữa.” Giọng điệu Hoắc Cận Diễm kéo dài giống như thở dài: “Lửa giận lớn, ông lúc giấu giếm nhiều chuyện em, còn mắng một trận.”
Vừa nhắc chuyện , thật sự là nghẹn một bụng lửa giận, lên đ.ấ.m một quyền nặng nhẹ vai : “Em thật sự là càng lớn càng tài giỏi mà! Cái gì cũng dám ngoài.”
Giọng điệu Hoắc Cận Hành trầm trầm: “Nếu đổi là , cũng sẽ như .”
Hoắc Cận Diễm “xì” một tiếng: “Đáng tiếc việc để gặp .”
“Em nếu.”
“Không nếu.”
“… Thôi , !” Mắt thấy hai em sắp cãi đến nơi, Diệp Nhược ở giữa đúng lúc ngăn : “Mới trở về cãi , mặt ông nội thấy hai em nhiều như ?”
Cô đẩy nhẹ Hoắc Cận Diễm: “Còn nữa! Tiểu Hành trở về, tranh cãi với em , trai nào như ?”
“Anh sai .” Hoắc Cận Diễm nhẹ nhàng , ôm cô từ phía , dịu giọng dỗ dành.
Diệp Nhược đánh tay một cái.
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Một ông lão gầy gò từ cầu thang xuống, là quản gia riêng của ông nội Hoắc, ở nhà họ Hoắc gần mấy chục năm.
Thấy ông , ba Diệp Nhược, Hoắc Cận Diễm, Hoắc Cận Hành tự động thành một hàng, lễ phép gọi: “Chú Văn.”