Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 204

Cập nhật lúc: 2025-03-17 10:44:48
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, nhị thiếu gia.” Chú Văn đáp , ánh mắt dừng Hoắc Cận Hành:  “Nhị thiếu gia, ông Hoắc gặp .”

 

 

Đứng cửa phòng sách, Hoắc Cận Hành nhắm mắt, thở một .

 

Mở mắt nữa, trong con ngươi đen nhánh trở về vẻ trầm tĩnh, hờ hững như ngày thường, cánh cửa phòng sách.

 

Bên trong phòng sách hề đáp .

 

Sau khi gõ ba , Hoắc Cận Hành cũng chờ đợi nữa, lấy tinh thần, đưa tay cầm tay nắm cửa, đẩy cửa : “Ông…”

 

Mới bước chân , một đồ vật bay từ phòng sách, đập n.g.ự.c đó rơi xuống bên chân.

 

Hoắc Cận Hành yên lặng, yên.

 

Bên chân là một vài tấm ảnh, còn bản của bài đăng lúc , và một bình luận mạng, một chồng dày.

 

Anh nhặt lên, ánh mắt dừng bức ảnh.

 

Anh mặc bộ đồng phục xanh trắng thẳng bồn hoa của trường học, một bàn tay nhỏ bé sờ eo .

 

Đầu ngón tay dừng bàn tay nhỏ bé . Hoắc Cận Hành cúi đầu giữ im lặng.

 

“Nhìn chuyện cháu !” Thấy lời nào, ông cụ Hoắc tức giận, lớn tiếng quát một câu.

 

Hoắc Cận Hành thong thả chớp mắt, thấp giọng : “Ông nội, là của cháu, cháu xin .”

 

“Nếu là sai, cháu nên như !” Mặt ông cụ Hoắc sa sầm: “Cháu , một bài cháu đăng thoải mái như , thế nhưng mang cho cháu, cho chúng nhiều phiền toái về !”

 

Giọng trầm thấp: “Cháu .”

 

Nhà họ Hoắc là một doanh nghiệp gia đình, bên trong nhiều họ hàng phe phái rắc rối, trong đó đương nhiên cũng thiếu vài dụng tâm kín đáo như hổ rình mồi vị trí của dòng chính, chỉ chờ ai gây sai lầm liền đạp đó xuống ngựa.

 

Hai năm tại chi nhánh Quân Dục ở châu Âu, Hoắc Quân Niên gặp chuyện ngoài ý do cuốn chuyện tranh quyền cũng là một ví dụ. Hoắc Cận Hành nhóm m.á.u đặc thù trải qua thời thơ ấu phức tạp, nhà họ Hoắc luôn kiên trì dấu giếm là nguyên nhân, một là phòng ngừa giở thủ đoạn , hai là ngăn chặn khác xuyên tạc chuyện , để ngừa sự bất mãn và sự nghi ngờ của một .

 

Hoắc Cận Hành : “Ông nội, chuyện là cháu sai. Kế tiếp hậu quả gì cháu sẽ chịu trách nhiệm. Cháu sợ khác nghị luận bịa đặt, cháu sẽ chứng minh cho thấy cháu thể giúp nhà họ Hoắc ngày càng phát triển, ông yên tâm.”

 

Ông cụ Hoắc thản nhiên , bỗng hiền hòa : “Lại là vì cô gái ?”

 

Anh khựng , ngón tay tự giác nắm thật chặt. Vốn định tất cả là do bản xúc động, liên quan gì tới cô. lời đến môi trăn trở, như thế nào cũng lời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-204.html.]

 

Anh đánh cược một , sự khẩn trương và lo lắng bùng lên ngọn lửa trong lòng .

 

Ông cụ Hoắc : “Ông cháu , cháu tìm cô gái đó nhiều năm , thì ?”

 

Rốt cuộc Hoắc Cận Hành ngước mắt: “Cầu ông nội thành !”

 

“Nếu ông thành thì ?”

 

Hoắc Cận Hành sững sờ, một lúc lâu cũng gì.

 

Ông cụ Hoắc hờ hững : “Rời nhà? Đi xa? Dù chúng mất cháu một , cũng sợ mất cháu thứ hai. Một đống rắc rối trong nhà, còn ba cháu, trai cháu chống đỡ, nếu tương lai còn Thu Nam lo liệu! Cháu sợ gì, cùng lắm là mắng một hồi thôi. Lúc cháu thể một một về Thanh Thành, bây giờ càng thể đến nơi xa hơn, dù chúng cũng quen với việc , thể cháu chứ, đúng ?”

 

Giống như tâm tư vạch trần, sắc mặt Hoắc Cận Hành trở nên trắng bệch, đôi môi mỏng cố chấp mím chặt.

 

Ông cụ Hoắc thấy cháu trai như , cảm thấy tức bất đắc dĩ: “Cháu dám!”

 

Hoắc Cận Hành : “Ông nội, từ khi cháu về nhà, cháu từng xin ông và ba điều gì.”

 

Anh chỉ về hai duy nhất, một là trở Thanh Thành, một là vận dụng thế lực của nhà họ Hoắc tìm kiếm cô.

 

chuyện , cháu xin ông và ba đồng ý, cháu xin thanh !”

 

Các ngón tay khẽ siết chặt, ông cụ Hoắc im lặng, gì.

 

“Bỏ .” Im lặng thật lâu, ông Hoắc thở dài, dường như nhượng bộ: “Cháu dẫn cô gái đó về đây .”

 

“Ông…”

 

“Cứ dẫn về đây!” Ông Hoắc ngắt lời , ông giải thích: “Ông gặp cô gái , chuyện cứ chờ khi gặp .”

 

 

Sau khi phòng sách, Diệp Nhược dẫn theo Hoắc Thu Nam tới từ cuối hành lang.

 

“Chú nhỏ.” Thấy , Hoắc Thu Nam chạy tới nhanh như chớp, biến thành vật trang sức đeo ở chân .

 

Hoắc Cận Hành xổm xuống, đưa tay sờ sờ đầu nhóc.

 

Hoăc Thu Nam hỏi: “Chú nhỏ, ông cố mắng chú?”

 

“Bởi vì chú nhỏ sai một chuyện.” Hoắc Cận Hành : “Chú chọc ông cố cháu tức giận.”

Loading...