Giọng cũng trầm thấp dịu dàng, giống như âm thanh của cơn gió lạnh nhưng vô cùng ấm áp trong trẻo, lòng căn bản cách nào cứng rắn .
Hạ Thụ mím môi.
Quả thật cô vốn dĩ là khó chịu thật, đường trở về cũng suy nghĩ lâu. Luôn luôn suy nghĩ chờ trở về, dùng khẩu khí thế nào để tuyệt giao với .
Mà khi cô thấy đến, thấy ở ngoài cửa gọi tên cô, những oán trách tức giận đó hiểu im lặng biến mất, còn mừng thầm một trận, chẳng qua là khó chịu õng ẹo chút, vẻ chịu khuất phục.
Cô nhỏ giọng : “Không .”
Tống Hành lặng lẽ.
“Vậy cái , tớ giữ cho .” Anh nhẹ nhàng lấy từ trong túi thứ gì đó đưa tới mặt cô. Ánh mắt Hạ Thụ sáng lên.
“Kẹo gấu con!”
Cô đưa tay với lấy, nhẹ nhàng giơ tay lên.
Vóc dáng thiếu niên cao hơn cô nhiều, cho dù cô dùng sức nhảy lên vẫn với tới.
Anh rũ mắt cô, ánh mắt sâu sắc: “Không tức giận nữa, thì cho .”
Hạ Thụ cắn môi, nhảy: “Không cần!”
Cô lưng .
Tống Hành phía gáy cô im lặng mỉm , từ từ buông tay đưa kẹo đến mặt cô.
Hạ Thụ tức giận nhận lấy, khóe miệng nhịn trộm lên. Lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh tanh , cô ho nhẹ hai tiếng cố phụng phịu: “Muốn tớ giận cũng , cho tớ , tại hôm nay bỏ rơi tớ.”
Tống Hành im lặng: “Tớ học Taekwondo…”
“Cậu lừa .” Không đợi xong cô liền bác bỏ một , hỏi: “Có cô gì với ?”
Anh ngừng một chút.
Tối nay Hạ Thụ đến nhà, Hạ Mẫn Quân lập tức tít mắt hỏi cô và Thẩm Hoài Xuyên trò chuyện thế nào. Lúc đầu cô còn cảm thấy kỳ lạ, trong chốc lát liền hiểu .
Cô cũng ngốc, thái độ của cô cộng thêm những lời của ba Thẩm đường về, thêm đó là sự khác thường và kiên quyết của của A Hành, nghĩ cũng đây là nhà hai bên cố ý sắp xếp.
Lúc đó cô chỉ cảm thấy giận buồn, để ý đến bọn họ, dứt khoát trốn trong phòng . Trong nháy mắt chút khó chịu.
Khó chịu vì .
Khi đó, khổ sở lắm nhỉ?
Tống Hành thấp giọng : “Không .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-22.html.]
Hạ Thụ sẽ thừa nhận, : “A Hành, hôm nay tớ thật sự giận , giận giận! Chưa từng giận như . Tớ giận kiên định, giận lay động, khác vài câu dễ dàng thỏa hiệp, thật là… Tức c.h.ế.t tớ mà!”
Bởi vì những lời của cô mà trong lòng sinh dày đặc sự áy náy, ti tỉ sự dịu dàng thể , ấm áp nhưng chút đau.
Cô , cô giận .
Lại là giận kiên định, giận dễ lay động.
Lồng n.g.ự.c khó chịu, giọng cũng khàn đặc, trong lòng đầy những câu chuyện linh tinh cách nào nào, chỉ thể : “Cậu đừng tức giận.”
Hạ Thụ giọng của đổi nhỏ, cô cho buồn, cuối cùng nhượng bộ: “Vậy đồng ý mấy điều kiện của tớ, tớ sẽ tức giận.”
“Điều kiện gì?”
“Thứ nhất, nhất định nhất định với tới!”
Tống Hành ngừng , dường như do dự: “ cô Hạ bên đó…”
Vừa mới câu đầu Hạ Thụ lập tức xụ mặt, đôi mắt đen tròn trịa trừng lên, đưa một ngón tay thẳng tắp chỉ .
Tống Hành bất đắc dĩ, chỉ thể khẽ đồng ý: “Được.”
Hạ Thụ phấn chấn, giọng điệu ẩn hiện niềm vui sướng: “Ừm… Cậu bồi thường cho tới, mua kẹo gấu con cho tớ một tuần!”
“Được.”
“Còn nữa, sắp thi tháng , bổ túc lớp toán học cho tớ.”
“Được.”
“Còn nữa còn…”
Cô liên tục nhiều, từng việc Tống Hành đều . Cho đến khi nghĩ đến gì đó, lời bỗng dưng ngừng một chút.
Ánh mắt Tống Hành dịu dàng, yên lặng chờ đợi câu của cô.
Hành lang yên tĩnh , ánh sáng của đèn dây tóc đỉnh đầu ôn hòa sáng trong. Vành mắt của cô đỏ lên: “A Hành, đừng bỏ rơi tớ.”
“…”
Trong nháy mắt giống như một cây kim đ.â.m nơi sâu nhất yếu ớt nhất trong đáy lòng.
Hạ Thụ nhẹ cúi thấp đầu: “Cậu , hôm nay lúc tớ mãi tìm thấy , thật sự hoảng sợ. A Hành, cùng , bỏ rơi tớ.”
Cả Tống Hành cứng đờ, thở nặng nề. Ngón tay nãy kẹp còn giấu trong ống tay áo của , vốn là còn cảm giác, nhưng mắt thể ngăn mà đau, đau đến nhịn .
là tay liền tim mà.
Anh rũ mắt cô, nên gì, mà căn bản cũng nên lời. Trong phút chốc thấy thật sự điên . Tại thể nhẫn tâm bỏ rơi cô như thế chứ.