Khi Từ Linh chủ nhiệm lớp văn một, cô cũng chỉ mới hai mươi tám tuổi.
Cô vẫn nhớ đó là đầu tiên cô chủ nhiệm lớp, còn là chủ nhiệm của một lớp chủ chốt, tuy hào hứng nhưng thực cô cũng áp lực và hồi hộp.
Tuy là lớp trọng điểm nhưng trong lớp cũng vài nam sinh nghịch ngợm, hoặc là hôm nay trừ điểm hạnh kiểm hoặc là ngày mai sẽ thông báo phê bình, khiến cô đau đầu.
Năm Tống Hành chuyển đến, cô vui mừng, nghĩ rằng cuối cùng cũng một nam sinh trấn áp lớp.
Khi và Thẩm Hoài Xuyên thi thứ nhất và thứ hai, cô thẳng lưng mặt tất cả giáo viên chủ nhiệm trong tổ xã hội, cô vẫn nhớ rõ niềm vui khi đó.
Quanh quẩn , cô cũng từ một giáo viên nhỏ bình thường đến tổ phó của tổ xã hội.
Không chỉ bọn họ trưởng thành.
Nhìn “Phòng việc của tổ phó” cửa phòng việc, Hạ Thụ : “Cô giáo Từ, chúc mừng cô, lâu gặp, cô trở thành tổ phó , chức cao như , học trò sợ cô ? Chủ nhiệm Từ.”
Từ Linh : “Chức gì mà chức? Thực tế là giao nhiều việc hơn mà thôi, thì đấy. Không về cô nữa, về hai em , cô thật sự ngờ thể gặp hai em, vẻ như năm đó em đỗ Đại học A, Hạ Thụ?”
Khi đó gia đình Hạ Thụ biến cố, Hạ Thụ buộc thôi học. Lúc đầu Từ Linh tin tức của Hạ Thụ, nhưng đột nhiên một ngày, tin tức cắt đứt.
Cô vẫn nhớ như in cô bé dịu dàng ngọt ngào, mặt cô với đôi má ửng hồng và rằng thi đại học A. Mặc dù cô gái đó nhút nhát nhưng đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.
Đã vài năm trôi qua, cô vẫn nhớ rõ ánh mắt lúc .
Trong veo, kiên định, dường như nó sức mạnh và quyết tâm để vượt qua thứ.
Từ Linh luôn hối hận vì cô ở lớp của cho đến giây cuối cùng.
Hạ Thụ gì, lông mi thật dài rũ xuống.
Hoắc Cận Hành cô.
Hai bàn tay đan lặng lẽ siết chặt , Hoắc Cận Hành khẽ : “Không, cô Từ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-233.html.]
Anh kể ngắn gọn cho cô chuyện xảy trong bảy năm qua.
Sau khi điều , Từ Linh cảm thấy xúc động và nên lời một lúc lâu.
Trên ban công trường học, đầu tháng sáu hoa tuyết rơi, Từ Linh vỗ nhẹ tay của Hạ Thụ: “Không , may mắn em trở , trở về là .”
Hạ Thụ cong môi mỉm , cô vẫn ngọt ngào và dịu dàng như : “Vâng.”
Hoắc Cận Hành : “Cô Từ Linh, chúng em còn một việc , thể nhờ cô ?”
“Có chuyện gì ?”
“Hai bọn em chụp bổ sung một tấm ảnh nghiệp nữa, ?”
Từ Linh : “Đương nhiên !”
Cô lấy một bức ảnh trong ngăn kéo, đây là ảnh nghiệp lớp văn một khóa XX. Nhìn những khuôn mặt trong ảnh, Hạ Thụ nhận nhiều .
Cố Vũ Thuần, Thẩm Hoài Xuyên, Tề Lân, Tôn Cường…
Ở tuổi thanh xuân , lớp ký ức phủ đầy bụi, những khuôn mặt ngây thơ và tỏa đầy nắng.
Từ Linh : “Bây giờ công nghệ hiện đại, các em hãy mặc đồng phục học sinh chụp ảnh, ghép lộ. Dù em vắng mặt lúc đó nhưng cũng cả, các em lúc nào cũng muộn, các em đều là học sinh của lớp văn một.”
Hạ Thụ cầm ảnh nghiệp của , trong lòng cảm kích: “Cảm ơn cô Từ.”
Cánh cửa văn phòng đột nhiên đẩy với một tiếng “rầm”.
“Cô Từ!” Một cô gái giống như tomboy chạy , chạy hét.
Hạ Thụ vô thức rụt vai. Hoắc Cận Hành nhanh chóng dùng tay bịt tai cô , ôm cô lòng.
Từ Linh ngạc nhiên, nhíu mày: “Cô với em bao nhiêu là gõ cửa khi văn phòng, tại em ?”
Dường như cô gái đột nhiên nhận điều đó, và vỗ nhẹ trán: “Ồ, em quên mất! Chà, em sẽ từ đầu!”