Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 236

Cập nhật lúc: 2025-03-21 02:58:30
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Cận Hành dễ dàng kéo cô , ôm cô lòng.

 

Hạ Thụ mỉm và phát một tiếng kêu khẽ.

 

Trong trường, tiếng giòn tan của cô gái như chuông bạc.

 

Khi chuông tan học vang lên, Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành cùng trở về. Hạ Thụ đột nhiên hỏi: “A Hành, thật, yêu em từ khi nào? Anh từng với em.”

 

“Có quan trọng ?”

 

Mối quan hệ thể điểm kết thúc, nhưng sẽ luôn điểm bắt đầu, điểm xuất phát của họ bắt đầu từ khi nào, cô nhớ nổi. 

 

Thực , lúc Hoắc Cận Hành nghĩ, rốt cuộc yêu cô từ khi nào? Hoặc, tình yêu là gì? Có nhiều loại cảm xúc thế giới , thứ nồng như rượu mạnh, đến mức kinh thiên động địa, thứ nhạt như nước, thoạt vị, nhưng nước chảy lâu ngày. 

 

Bọn họ mối ràng buộc quá sâu, quá dài, vô tình nó giống như dây leo, rễ quấn chặt lấy , ăn sâu xương tủy, khi phát hiện thì ngay cả linh hồn cũng thể xóa nhòa. 

 

Tiếng hét và giọt nước mắt của cô gái mùa đông năm là tình yêu, sự im lặng và đau khổ của trai cũng là tình yêu. Chỉ là khi còn nhỏ, hiểu. Vậy nên cố chấp, dùng cách của để bảo vệ thế giới nhỏ bé trong lòng . May mà dù sai, dù bỏ lỡ, cuối cùng họ vẫn về bên . Khi còn nhỏ hiểu cũng , may mắn là khi lớn lên họ vẫn thể tiếp tục yêu

 

Hoắc Cận Hành và Hạ Thụ tranh thủ thời gian chụp ảnh nghiệp giờ học. 

 

Những năm gần đây phong cách đồng phục của trường Nhất Trung Thanh Thành đổi, kiểu dáng cơ bản nhất, màu xanh và trắng, ngoại trừ bảng tên học sinh n.g.ự.c trái. Dáng Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành như học sinh trung học, vì họ mượn hai bộ quần áo của học sinh Từ Linh, với họ.

 

Để thu hút sự chú ý, địa điểm chụp ảnh chọn cửa văn phòng của Từ Linh.

 

Không nhiều học sinh văn phòng, ở đây những bức tường trắng xung quanh, nền đơn giản, cắt ghép sẽ dễ dàng hơn.

 

Ban đầu cực kỳ yên ắng, nhưng lớp trưởng Quan Hiểu Lộ nhiều chuyện, cô lôi kéo đám học sinh lớp văn một giúp đỡ, họ bên cạnh nghiêng ngả, náo nhiệt như chợ. 

 

Hạ Thụ quen một nhóm chằm chằm như , mặt cô đỏ bừng một cách bất thường.

 

Ngược , Hoắc Cận Hành điềm tĩnh hơn nhiều. Khi Hạ Thụ ở bên cạnh , đang thẳng về phía một cách thờ ơ, lông mày thưa thớt và lạnh lùng, ngũ quan rõ ràng, đồng phục học sinh màu xanh trắng của chỉnh tề, như thể ngọn núi xa xôi phủ đầy tuyết.

 

Anh giống y như nam sinh ngày đó.

 

Sau khi chụp hai bức ảnh một cách bình thường, Quan Hiểu Lộ đột nhiên hét lên: “Chị ơi! Chị nắm tay chụp ảnh ! Nắm tay, nắm tay!”

 

Lập tức học sinh hùa theo: “! Nắm tay!”

 

“Nắm tay! Nắm tay!”

 

“Hai mau nắm tay !”

 

Hạ Thụ bọn họ thấy hổ, bây giờ ồn ào như cô còn hổ hơn, cô khẽ : “Bọn chị đang chụp ảnh nghiệp, là học sinh cấp ba nắm tay… Không cho lắm, là cứ như thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-236.html.]

 

Quan Hiểu Lộ hét lên: “Đàn chị, chị cũng là chụp ảnh nghiệp, nghiệp xong là nhà trường quan tâm, tại nắm tay chứ.”

 

“Không đàn chị, cô giáo Từ cũng với bọn em, khi nghiệp thể ngầm công khai quan hệ, nhanh lên đàn chị!”

 

Từ Linh lập tức nghiêm mặt khiển trách: “Thôi ngay! Mấy đứa bậy bạ cái gì? Cô như khi nào?”

 

Hạ Thụ lúng túng, lòng bàn tay đầy mồ hôi nắm chặt để trong túi quần đồng phục. 

 

Hoắc Cận Hành im lặng, dừng vài giây, nhẹ nhàng xòe lòng bàn tay mặt cô.

 

Bàn tay của đàn ông lạnh ngắt, mảnh khảnh với những vết chai.

 

“Wow!” Thấy đưa tay , những học sinh lập tức kích động hét lên, tiếng vỗ tay vang lên: “Chị! Đến chị kìa!”

 

“Trật tự, nhỏ giọng , nhỏ giọng !” Từ Linh ôm trán lớn tiếng. 

 

Học sinh năm nay thật khó bảo… 

 

Hạ Thụ ngạc nhiên ngẩng đầu , trong mắt Hoắc Cận Hành ẩn chứa ý khó thể phát hiện, yên lặng hiệu cho cô.

 

——Năm mười sáu tuổi, cơ hội để nắm tay em.

 

——Hai mươi bốn tuổi, sẽ bao giờ buông tay. 

 

Trong lòng Hạ Thụ thấy ấm áp, cô hạ quyết tâm. Chợt nghĩ tới điều gì, cô cắn môi, cụp mi thấp giọng : “Đợi .” 

 

Đầu ngón tay chạm nhẹ cổ áo len đồng phục học sinh của , cô nhẹ nhàng kéo một vật gì đó khỏi cổ áo, một mặt dây chuyền nhỏ xuất hiện.

 

Hoắc Cận Hành sững sờ, nhanh chóng rút của , hai má Hạ Thụ ửng hồng trộm . Cô siết chặt ngón tay nắm tay , dựa sát gần .

 

“Wow!!” Tiếng hét lớn gần như hất tung mái nhà. Quan Hiểu Lộ cầm máy ảnh, to: “Nào, hai chuẩn chứ? Đã đến lúc chụp, dựa gần hơn nữa nào!”

 

“Ba—”

 

“Hai—”

 

“Một—”

 

Hành là ngọc, Thụ là gỗ.

 

A Hành và Hạ Thụ.

 

Bấm máy – ghi khung hình.

Loading...