Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 241

Cập nhật lúc: 2025-03-22 02:17:25
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay, Hạ Thụ ngoài, cô mặc áo khoác nỉ dày, còn Hoắc Cận Hành yêu cầu quấn khăn quàng cổ, khăn quàng cao đến tận cằm khiến mặt cô trông nhỏ hơn.

 

Khi đến bên ngoài Cung Thiếu Niên, cuối cùng Hạ Thụ cũng chịu , bàn tay nhỏ bé liên tục kéo khăn quàng cổ.

 

“A Hành, em nóng c.h.ế.t ! Em cần quàng khăn mà. Anh , đường ai đeo khăn cả, một em giống như khác loài , chán ghét c.h.ế.t mất.”

 

Chiếc khăn len màu trắng cô kéo lệch, Hoắc Cận Hành chỉnh cẩn thận cho cô, dặn dò: “Không kéo nữa, cẩn thận cảm lạnh, bọn họ quấn là chuyện của bọn họ, em quấn khăn.”

 

Cuối thu tới, Hạ Thụ dấu hiệu cảm lạnh.

 

Có lẽ cũng là do dạo nhàn rỗi, lúc ở Đế Đô đại diện, cô bận rộn cả ngày, áp lực lớn, việc và nghỉ ngơi quy luật, lúc nào cũng căng như là dây cót.

 

Bây giờ dây cót đứt, những bệnh nhỏ nhặt đó cô tích lũy cũng kéo đến, thêm lý do khí hậu, sức đề kháng của cô giảm nhiều.

 

Cô ghét cảm lạnh từ khi còn nhỏ.

 

Hạ Thụ nhớ rằng lúc nhỏ cô ốm, liên tục sốt cao, mãi đến mùa đông mới khá hơn một chút. Bây giờ khi cô sinh bệnh, cố gắng bảo vệ hết thảy cho cô, sức đề kháng của cô dạo cũng tăng lên một chút.

 

“Bệnh thì bệnh thôi.” Hạ Thụ bĩu môi, dáng vẻ quan tâm, cô thiết kéo tay : “Bị bệnh , dù cũng chăm sóc em. Em bệnh cả đời, sẽ càng đối xử đặc biệt với em, em ước gì bệnh!”

 

“Em bệnh, cũng sẽ chăm sóc em.” Hoắc Cận Hành đưa tay xoa gò má cô, trong con sâu và đen phản chiếu hình ảnh của cô: “Dạo em vận động, thể lực quá kém, ngày mai dậy sớm chạy bộ cùng .”

 

“Dạ?” Hạ Thụ trợn tròn mắt như nai con: “Chạy bộ? Em chạy bộ. A Hành, chúng đừng chạy bộ , chạy bộ mệt, em .”

 

“Không .”

 

“Em, em cam đoan để bệnh, còn !” Cô dơ ba ngón tay thề, ngọt ngào nũng: “Em sẽ lời , quấn khăn quàng cổ cẩn thận, mặc quần áo dày! Không đá chăn, để chân trần! Ăn cơm, ngủ đúng giờ. Không chạy bộ nhé? A Hành, A Hành, A hành ~”

 

Cô lắc lắc góc tay áo của , ánh mắt phát sáng, giống như con mèo con ăn vụng cá nhưng giả vờ đáng thương.

 

Hoắc Cận Hành rũ mắt cô, : “Nếu như lòi em thì ?”

 

“Nếu …” Ánh mắt cô tinh nghịch: “Nếu sẽ sinh bệnh! Em ốm, cũng bỏ em, đúng ?”

 

Anh chỉ .

 

Hoắc Cận Hành nghiến răng cô vài giây, đưa tay búng trán cô.

 

Hạ Thụ kinh nghiệm, cô nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay . Đầu ngón tay lạnh cô nắm trong tay, cô hôn bẹp lên tay chút rụt rè.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-241.html.]

 

Trong lòng Hoắc Cận Hành mềm nhũn như bông, kiềm cong môi lên.

 

Cung Thiếu Niên vẫn như .

 

vài năm qua, vẻ nó to hơn, cũng phát triển hơn.

 

Cành lá của cây leo tòa nhà cũ khô héo, để một vài chiếc lá màu đỏ đung đưa theo gió.

 

Thứ bảy nhiều , chương trình học ở Cung Thiếu Niên chia thành nhiều giờ, trong sân lúc nào cũng phụ và học sinh .

 

Tòa âm nhạc và phòng Taekwondo ở cùng một chỗ, Hạ Thụ ở chỗ xa xa tòa âm nhạc quen thuộc, cô im lặng một lúc lâu.

 

Hoắc Cận Hành nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Đi xem ?”

 

“Không…” Hạ Thụ rũ mắt.

 

Không tức cảnh sinh tình. Huống chi, cô giáo từng dạy cô còn dạy ở đây .

 

Bọn họ đối xử với cô như , ôm kỳ vọng lớn với cô, nhưng ngày rời , cô còn chào họ một câu.

 

Hoắc Cận Hành dẫn cô phòng tập Taewondo.

 

Võ quán taekwondo vẫn do Ngụy Đông quản lý, huấn luyện viên vô địch dạy dỗ mười năm, miệng lưỡi sắc bén, nghiêm khắc nhưng trái tim là trái tim đậu hũ.

 

Hôm nay là lớp học thiếu nhi, lúc họ , Vệ Đông đang ở đại sảnh nhóm học trò tập luyện, tiếng la hét mắng mỏ giống y như trong ký ức của .

 

“Huấn luyện viên.”

 

Trong chớp mắt khi Vệ Đông ngoảnh thấy Hoắc Cận Hành, đầu óc ông lang thang vài giây, đó mới bừng tỉnh: “Tống Hành?”

 

Người đàn ông mặt cao lớn, bờ vai rộng, khuôn mặt non nớt và nghiêm nghị biến mất, trở nên trưởng thành và kiềm chế hơn.

 

Anh còn là trai gầy gò trầm lặng đó, Vệ Đông vẫn nhớ về trai gầy gò yếu đuối , lúc nào cũng thương.

 

Hoắc Cận Hành : “Là em.” 

 

Nghe , Vệ Đông tiến lên, ông đ.ấ.m một cú vai chút khách khí, to: “Thằng nhóc ! Không ‘chết’ nhiều năm , đây là xác c.h.ế.t vùng dậy !”

 

Hoắc Cận Hành bật .

Loading...