Vu Nhiên: “Ừm, em cũng thi đại học A ? Cô kéo bài 《Moonlight》 hơn em nhiều. Nếu em còn tiếp tục như thì sẽ đậu .”
“Trời ơi, em cũng đàn kém giống cô như !” Quan Hiểu Lộ cực kỳ ngạc nhiên, thích thú tới mặt Hạ Thụ: “Em nghĩ tới mà cô giáo tới là chị. Cái …….”
Cô gì, suy nghĩ một chút, đột nhiên đặt hộp đàn lưng xuống đất.
Sau đó cô đàn đưa tới mặt Hạ Thụ.
“Chị thể kéo bài 《 Moonlight 》 cho em một ? Cô giáo Vu chị kéo bài đó đặc biệt, ai bằng chị!”
Hạ Thụ giật .
Hình dáng cây đàn quen thuộc xa lạ, Hạ Thụ thể thấy rõ những vệt nắng mặt gỗ nhẵn bóng của cây đần. Trong chốc lát, cô thật sự chạm nó, nhưng dũng cảm để nâng cổ tay lên.
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y , đó lui từng bước: “Chị …” lưng dựa lòng ai đó.
Hoắc Cận hành ôm vai cô, ánh mắt sâu xa cô chăm chú: “Kéo một bài .”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu: “ em……”
“Thử một .”
“ , chị thử kéo một bài .” Quan Hiểu Lục tò mò và trông chờ, đưa cây đàn tới mặt cô: “Em chị dùng đàn của em thuận tay , nhưng chị thử một ! Coi như vì sự chân thành của em.”
Vu Nhiên cô.
Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, hạ giọng khuyên: “Thử Hạ thụ, thử một chút .”
Ở cửa Cung Thiếu Niên nhiều qua .
Có nhiều qua khó hiểu về phía bên .
Chơi violin ở đây sẽ thu hút sự chú ý của nhiều , tim Hạ Thụ như kéo căng , lòng bàn tay cô đổ mồ hôi.
“Hạ Thụ.”
Bóng cây cắt ngang ánh chiều tà, rơi xuống Hoắc Cận Hành.
Anh xoay vai cô, ánh mắt cô: “Hạ Thụ, đừng sợ.”
“………..”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-247.html.]
“Không em là ở đây thì em sẽ sợ gì hết .”
…………
——”Tớ ở đây, cần sợ.”
——” , đến lúc đó nếu giám khảo mắng tớ thìi liền mắng bọn họ ở trong lòng giúp tớ! Tớ ở đây, tớ sẽ sợ”
………..
Ánh mắt còn sáng hơn cả ánh nắng: “Anh ở đây, em đừng sợ, cứ , cứ tiến về phía .”
Đôi mắt Hạ Thụ đột nhiên chua xót, dây cung trong lòng cô đứt.
Khi đầu ngón tay cô chạm cây đàn, tay Hạ Thụ còn lạnh như băng.
Cô cầm đàn nhiều năm , đó là cảm giác quen thuộc xa lạ lâu .
Cô chiếc ghế đá trong sân, cầm cây vĩ kéo nhanh dây dần, nhắm mắt .
Quan Hiểu Lục vô cùng phấn khởi mà kéo cánh tay Vu Nhiên, ánh mắt chờ đợi.
Hoắc Cận Hành ở cách đó xa, yên lặng cô chăm chú.
Khi nốt nhạc đầu tiên phát từ dây đàn, một thứ gì đó rõ dường như đang chảy trái tim cô, ấm áp chua xót.
Tiếng đàn violin trầm, êm dịu lan tỏa khắp khí mùa thu.
Cả thế giới im lặng trong nháy mắt.
Có lẽ nó thực sự quá dài và quá căng thẳng, lúc đầu giai điệu lưu loát.
Khoảnh khắc âm thanh phát , những vội vã xung quanh chỉ thoáng qua, bước mà bất kỳ sự đổi nào khuôn mặt.
Hạ Thụ nhắm mắt , ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng bấm dây đàn. Lúc đầu óc cô trống rỗng, nhưng thấy nhiều chuyện.
Lúc đầu tiên cô kéo đàn violin.
Lúc cô kéo đàn violin cho đầu tiên.
Cô kéo bài 《 ngôi nhỏ 》, kỹ thuật cũng tiết tấu. Cô kéo xong thì chỉ cúi đầu khanh khách, chờ mong hỏi: “A Hành A Hành, thế nào, ?”