Hoắc Cận Hành bật .
Cô chuẩn quà sinh nhật từng năm cho , mỗi một tuổi tương đương với một món quà. Từ một tuổi đến hai mươi tư tuổi, tổng cổng hai mươi tư phần quà.
Quà hai tuổi là một đôi găng tay len.
Qùa sáu tuổi là một chiếc xe đồ chơi.
Quà mười tuổi là bút máy.
Quà mười hai tuổi…
…
Hoắc Cận Hành mở từng hộp quà, cũng kỹ tấm thiệp bên trong. Đầu ngón tay lướt qua nét chữ xinh của cô.
“ em cũng đều tặng quà cho mà?” Đâu cần bổ sung nhiều như ?
Anh còn nhớ mỗi lễ Giáng Sinh, cho dù bộ thế giới quên, nhưng cô sẽ chuẩn tỉ mỉ một món quà cho .
Quà gói bằng giấy gói quà xinh và nơ con bướm, cho , đời vẫn một thiên vị .
“Đó giống.” Hạ Thụ .
“Sao giống?”
Mắt cô lấp lánh, Hạ Thụ trong veo: “Những món quà đó là cho Tống Hành.”
“…”
“Còn những thứ mới là cho Hoắc Cận Hành.”
Giống như… Cô một tuổi Hoắc Cận Hành dùng núm v* cao su hiệu gì.
Khi hai tuổi đeo găng tay .
Thế nhưng sáu tuổi, Tống Hành xe đồ chơi, Tống Hành mười tuổi, cây bút máy đầu tiên Mã Tuấn bẻ gãy, mười hai tuổi máy tính xách tay.
Hai mươi tuổi… Không cô ở bên.
Cô bạn với từng giây, từng phút, từng giờ trong cuộc sống của , cảm thụ nó, ghi nhớ những gì , bổ sung những thứ còn thiếu.
A Hành, sinh nhật vui vẻ.
Chúc mãi mãi hạnh phúc.
Đây là đầu tiên Hoắc Cận Hành đón sinh nhật chân chính bên Hạ Thụ. Nó sẽ là duy nhất, tương lai sẽ còn nhiều ngày như nữa.
Hoắc Cận Hành sẽ mãi mãi nhớ rõ ngày hôm nay.
Trong căn phòng nhỏ ấm áp, ngọn đèn trần nhà lóe sáng. Trong con ngươi của con gái yêu sáng ngời và hình bóng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-251.html.]
Anh hai mươi lăm tuổi.
Hoắc Cận Hành : “Hạ Thụ, cảm ơn em.”
Hạ Thụ rạng rỡ: “Cảm ơn em cái gì?”
Cảm ơn vì điều gì?
– Cảm ơn sự tồn tại của em, xuất hiện trong cuộc đời .
– Cảm ơn em chói mắt để cho ánh hào quang và ấm áp.
– Cảm ơn em vì như . Mà em như yêu .
May mắn , hàng ngàn tia sáng thế giới , ông trời yêu thích góc tối của , để cho bắt một tia sáng nhất.
–
Để cho khí sinh nhật, Hạ Thụ còn chuẩn rượu trái cây, nhưng Hoắc Cận Hành phép uống.
Khi bộ thứ đang chìm giấc ngủ, Hạ Thụ say, cô lên đùi Hoắc Cận Hành, tại về chuyện năm đó.
Ánh mắt Hạ Thụ sáng: “… Anh , bài << Moonlight >> vốn là dự thi chính thử của em, đàn chị, giáo viên của em đều em thể hiện , chắc chắn sẽ đọat giải! Rất đáng tiếc, năm đó tham gia, cũng cơ hội.”
“Thật khi nhà em xảy chuyện, ba vẫn cho em tiếp tục học violon, nhưng mà, học violon tốn kém. Lúc đó nhà em khó khăn, căn bản chi trả .”
“Nếu em tiếp tục học volon, ba sẽ những công việc nguy hiểm. Em còn cãi với ba vì chuyện , đó tự đập vỡ đàn của , khiến ông thể ép buộc em .”
“Không em quyết đoán ?”
Hoắc Cận Hành lẳng lặng , rũ mắt cô, hai tay khẽ vỗ về khuôn mặt của cô.
Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng khiến đau lòng, đáp: “Ừ.”
Hạ Thụ rộ lên, cô ôm lấy eo , : “Sau đó em thấy tên danh sách trúng tuyển đại học A. Em nghĩ… Anh lợi hại như , mà em thì, nên…”
Anh khựng , giọng khẽ: “Vậy nên, em quyết định cần , liên lạc với , vứt bỏ như ?”
“Cũng .” Câu “Không cần ” khiến Hạ Thụ đau nhói, cô ôm chặt hơn.
Cô : “Ban đầu là em ảnh hưởng đến . Sau đó… Là dám. Dù …”
Dù là cô thất hứa . Huống chi lúc đó, cô thua nhiều.
Hoắc Cận Hành hiểu.
Anh vô vàn cảm xúc, nhưng gì, cúi đầu hôn lên môi cô.
“Sau vứt bỏ .”
Hạ Thụ cong môi: “Vâng!”