Sáng sớm bầu trời xanh sẫm, vẫn còn lác đác vài ngôi , Hoắc Cận Hành tỉnh .
Người trong lòng vẫn đang chìm giấc ngủ.
Hạ Thụ cuộn tròn thành một quả bóng, đầu tóc rối, hai tay khoanh ngực, dường như cảm thấy an , cô ôm chặt một phần cánh tay của trong ngực.
Ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo, bộ tầm như bao phủ bởi một tầng sương trắng. Sau chuyện đó, hai gò má cô vẫn ửng hồng vì ân ái, nơi khóe mắt còn đọng những giọt nước mắt kịp lau, trông đáng thương.
Hoắc Cận Hành yên lặng cô hồi lâu, vươn đầu ngón tay vuốt v e nước mắt của cô.
Đầu ngón tay chạm làn da mịn màng và mềm mại.
Giống như một dòng điện chạy từ đầu ngón tay đến tận đáy lòng, trái tim Hoắc Cận Hành như bao trùm bởi một tầng chua xót, mềm mại vô cùng, nhưng phân biệt là như thế nào.
Giống như mơ .
Bây giờ cô là của .
Họ… thuộc về .
Sự việc tưởng chừng như chỉ trong giấc mơ hồi còn niên thiếu, cảnh tượng khó tin nhất mà ngay cả tưởng tượng cũng cảm thấy xa hoa. Tất cả đều hiện lên ngay thời điểm hiện tại.
Thì đây là cảm giác yêu một đồng thời đó yêu hết lòng.
Anh yêu cô nhiều…
Anh hôn cô, ôm cô, ôm cô đến nghẹn thở, nắm tay cô bao giờ buông , khắc tên cô da thịt , khảm cô tận máu.
Đi cùng , già cùng , c.h.ế.t cùng .
Đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển xuống , chậm rãi lướt qua gò má, sống mũi, môi, cuối cùng dừng vết giữa quai hàm và cổ.
Dường như cảm thấy ngứa ngáy, Hạ Thụ cau mày lẩm bẩm hai .
Hoắc Cận Hành mỉm .
Cánh tay ôm lấy cô, ánh mắt cụp xuống, môi mỏng hôn lên lông mày và trán cô.
“Hạ Thụ.” Trong bóng tối, giọng dịu dàng tản , “Xin em và cảm ơn em.”
Xin vì khiến em cảm thấy xúc phạm, cảm ơn em vì ở bên.
“Anh sẽ trả cho em, ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-253.html.]
Cô cho thứ nhất đời. Anh gì để trả ơn, chỉ trả ơn bằng cách cho cô tất cả những gì .
Khi Hạ Thụ tỉnh , mặt trời bên ngoài ló dạng.
Một ngày trời khác. Ánh nắng chói chang, gió hiu hiu, khiến cô ấm áp, thoải mái.
Từ từ mở mắt , đập mắt cô là một khuôn mặt nghiêm nghị và sạch sẽ. Không Hoắc Cận Hành tỉnh từ lúc nào, ở bên cạnh, yên lặng cô. Trong mắt như chứa sương mù, đôi mắt đen của đàn ông ôn hòa tĩnh lặng, phản chiếu bóng dáng của cô.
Thấy cô tỉnh , khóe môi cong lên một nụ , dùng đầu ngón tay vuốt v e mái tóc hỗn loạn của cô: “Tỉnh .”
Nghĩ đến tối hôm qua… Hai má Hạ Thụ nóng bừng, dám mắt , cố gắng trốn tránh ánh mắt của : “Vâng…”
Anh , đặt tay lên gáy cô, hôn nhẹ lên trán cô, hỏi: “Ngủ ngon ?”
“Rất… Rất ngon.” Giọng cô khàn khàn, khi xong cô còn ho khụ khụ hai tiếng.
Trên bàn cạnh giường ngủ là nước ấm chuẩn từ tối qua. Hoắc Cận Hành dậy rót một ly, kéo cô lòng, đưa lên môi đút cho cô.
Hạ Thụ để cho đút, hai tay chủ động bưng ly nước, nuốt xuống từng ngụm nhỏ, cố gắng âm thầm giảm bớt hổ.
Sau khi uống xong, Hoắc Cận Hành cầm ly nước đặt sang một bên. Hàng mi cụp xuống, giọng điệu mềm mại cũng lộ một chút áy náy: “Còn đau ?”
“…”
Hai má Hạ Thụ đỏ bừng.
Cô gái gọn trong lòng , cuộn thành một khối nhỏ mềm mại, cách mấy lớp quần áo, thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cô đang từ từ tăng lên.
Vỏ chăn màu hồng, gò má hồng hồng của cô khi còn hồng hơn so với màu chăn, cô cắn khóe môi chịu trả lời.
“Hạ Thụ?”
Anh lặng lẽ dùng đầu ngón tay chạm môi cô, ngăn cho cô cắn.
Hôm qua, chỗ đó cắn qua.
Hạ Thụ vô cùng hổ, trả lời, chỉ giơ tay đánh một cái.
Hoắc Cận Hành nhạt.
Bộ đồ ngủ cài khuy chặt, cô vỗ nhẹ, đường viền cổ áo tuột , vai trái hiện một hàng dấu răng nhỏ màu đỏ sẫm.
Đôi mắt của Hạ Thụ đột nhiên lóe lên.
Hoắc Cận Hành để ý thấy, theo ánh mắt của cô, cúi đầu xuống.