Cô mím môi, đầu ngón tay thăm dò vươn nhấn nhẹ lên vết thương, vẻ mặt vốn dĩ đang hổ cùng phẫn nộ trở nên chột , ngữ khí mềm mại nhu hòa: “A Hành, đau ?”
Ánh mắt Hoắc Cận Hành dịu dàng: “Anh đau.”
Lần đầu tiên trong đêm qua, cô đau quá, ngừng nức nở, mấy nín xuống.
thấy chật vật, liền cắn môi lời nào.
Sau đó đến lúc kịch liệt hơn, cô cũng chìm đắm , nhịn cắn vai . Khi phản ứng , thì cắn .
Sau đó cô càng to hơn, mất một lúc lâu mới dỗ cô khỏi . Sau hai , cô dần quen với cảm giác đó.
Cảm giác tội trong lòng cô khỏi tăng lên: “Em xin , em…”
Hoắc Cận Hành để cô hết câu.
Bỗng nhiên trời đất cuồng, tầm mắt cô che phủ—— Hạ Thụ đột nhiên cảm thấy một lực hút, cô vô thức hét lên, nhưng môi cô chặn , tiếp đó là một nụ hôn.
Một âm thanh nhẹ nhàng vang trong cổ họng .
Hạ Thụ nắm c.h.ặ.t t.a.y .
Thực sự thích khoảnh khắc …
Trên họ dấu ấn của , họ mật với , nụ hôn nồng nhiệt đến từ tận đáy lòng.
Cho dù thế giới ồn ào và bất định như thế nào, thời điểm , cô chỉ thuộc về .
Cô thật mềm mại…
Trong một khoảnh khắc, Hoắc Cận Hành cảm thấy dường như chỉ c.h.ế.t như . Điều đẽ nhất thế giới đang ở bên cạnh , sẵn sàng chết.
Mới dậy gần trưa .
Toàn Hạ Thụ đau nhức, cho dù Hoắc Cận Hành thuyết phục hồi lâu, cô cũng chịu dậy. Hoắc Cận Hành buông cô , nhặt quần áo dậy.
Đồ ăn ở nhà sắp hết, vì siêu thị.
Chọn lấy một chiếc áo sơ mi trắng, giặt ủi sạch sẽ đó. Các nếp gấp gọn gàng và sạch sẽ tì vết.
Hạ Thụ giường, lẳng lặng mặc quần áo, đó đột nhiên dậy, dựa thành giường gọi : “A Hành, chờ , tới đây !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-254.html.]
Hoắc Cận Hành khó hiểu nhưng cũng ngoan ngoãn đến bên cạnh xoa xoa cái đầu rối mù của cô: “Làm ?”
Hạ Thụ nở nụ môi, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ cúc áo sơ mi, từ chiếc cúc áo đầu tiên cổ, từng cái một, cài chặt cho .
Anh khẽ giật , cụp mắt xuống từng động tác của cô.
Hạ Thụ đang , lỗ tai nóng lên, lấy hết dũng khí nhẹ nhàng : “Hừ, tại cúc áo sơ mi nam ở bên , cúc áo sơ mi nữ ở bên trái ?”
Giọng chút trầm thấp: “Tại ?”
Cô nhỏ giọng : “Bởi vì... Bởi vì, áo của chồng đều do vợ cài, chỉ vợ mới cởi . Cúc áo sơ mi của đàn ông ở bên , đối diện với của phụ nữ thì mới dễ dàng hoạt động.”
Khi cúc áo cuối cùng cài xong, cô nắm nhẹ góc áo , ngước mắt lên, trong mắt ngập nước: “A Hành, cúc áo là do em cài, từ nay về nhớ cho khác chạm và cúc áo , chỉ em mới thể cài… Chứ đừng là cởi .”
Ánh mắt Hoắc Cận Hành bỗng tối , vòng tay lưng cô, kéo cô lòng.
Hạ Thụ bất ngờ ôm.
Vòng tay siết chặt hơn, khàn giọng : “Được.”
Khi bước khỏi cửa, môi Hoắc Cận Hành vẫn còn nụ .
Bước khỏi cổng khu dân cư, giẫm hoa lá rụng, Hoắc Cận Hành vô thức vuốt v e cúc áo sơ mi.
Trái tim trở nên mềm nhũn.
Rẽ ở ngã tư, bước chân đột nhiên dừng ——
Vài chiếc ô tô màu đen đậu ở đó.
Những chiếc xe đó đều là biển Bắc Kinh, với bọn họ biển xe đó quen thuộc. Nhịp tim Hoắc Cận Hành đột nhiên tăng nhanh, tiếp tục trùng xuống.
Từ ngày ở Thanh Thành, Hạ Thụ sớm muộn sẽ ngày .
Chỉ là một việc, cho dù đáp án, cô vẫn hy vọng ngày sẽ đến muộn một chút.
Trong phòng ngủ lầu hai, Hoắc Cận Hành mặc quần áo, chải đầu giúp cô
Động tác của Hoắc Cận Hành chậm, gì, khuôn mặt lạnh lẽo của biểu lộ chút cảm xúc nào. Hạ Thụ rằng đang chịu đựng nhiều.
Sau khi việc xong xuôi, Hoắc Cận Hành đỡ cô dậy. Anh cô, đầu ngón tay vô tình cố ý lướt qua cổ áo cô, dùng cổ áo che những vết hôn mờ nhạt chiếc cổ trắng sứ của cô.