Lặng lẽ cô, ánh mắt Hoắc Cận Hành tối sầm . Gò má của Hạ Thục trắng nõn, áo len cổ lọ cũng màu trắng ngà, đôi mắt nâu xinh vương chút tạp chất.
Sau khi xác nhận còn vấn đề gì, Hoắc Cận Hành đan mười ngón tay với cô, dắt cô xuống tầng.
Hạ Thụ kéo theo bản năng.
“A Hành…”
Hoắc Cận Hành dừng , càng nắm tay cô chặt hơn, tay còn nhẹ nhàng vuốt v e gò má cô: “Đừng sợ.”
Trong phòng khách, ông nội Hoắc đang sô pha. Lần chỉ ông cụ với Hoắc Cận Diễm đến. Đi cùng còn nhiều vệ sĩ, lúc nào cũng hơn mười . Bọn họ xếp hàng phía hai , đều mặc đồ đen, đeo kính râm, qua khí thế quả thực chút đáng sợ.
Khi Hạ Thụ theo Hoắc Cận Hành xuống, bước chân của vô thức chậm . Nắm c.h.ặ.t t.a.y cô nữa, Hoắc Cận Hành âm thầm an ủi cô, che chắn cô lưng, dắt cô về phía .
Hai dừng mặt ông nội Hoắc. Im lặn một lúc, Hoắc Cận Hành thấp giọng gọi: “Ông nội, .”
Hoắc Cận Diễm đang nghịch bật lửa, ngẩng đầu lên khuôn mặt , ánh mắt hiện lên ý .
Ông nội Hoắc gì.
Hai vẫn yên lặng mặt ông cụ, quần áo màu trắng, lưng thẳng tắp, ánh mắt lóe lên vẻ cương nghị.
Ông cụ thẳng đôi tay đang nắm chặt của bọn họ.
Hoắc Cận Hành cảm nhận ánh mắt đó liền nắm chặt hơn.
Yên lặng một lúc, ông nội Hoắc thở dài: “Cháu thương, chứ?”
Hoắc Cận Hành mềm lòng vì câu đó của ông cụ, trầm giọng : “Cháu , còn .”
Ông cụ gật đầu, sang bên cạnh : “Cận Diễm, cháu đưa em trai cháu ngoài một chút , ông cần chuyện với cô bé !”
Ông cụ đang nhắc đến Hạ Thụ.
Hoắc Cận Hành hiểu , lập tức kéo cô về lưng che chắn: “Ông nội.”
Hoắc Cận Diễm lên , vỗ vỗ bả vai của : “Đi thôi.”
Hoắc Cận Hành nhúc nhích.
Hoắc Cận Diễm còn cách nào khác, âm thầm hiệu cho vệ sĩ.
Hai tên vệ sĩ lập tức tiến lên: “Nhị thiếu gia.”
Bọn họ đang định đưa Hoắc Cận Hành ngoài, vẻ mặt Hoắc Cận Hành sầm xuống, đẩy hai bọn họ , tiến lên một bước: “Ông nội, vấn đề gì ông với cháu là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-255.html.]
Ông cụ Hoắc quan tâm, dừng một chút vung tay lên. Ngay lập tức, nhiều vệ sĩ bao vây xung quanh đẩy ngoài.
“Cút!”
Hoắc Cận Hành vung tay lên, giữa lông mày lạnh như băng, trong lòng mơ hồ ý định tay.
Hoắc Cận Diễm kịp thời ngăn : “Được , em thật to gan, dám mắng của .”
Anh ấn Hoắc Cận Hành xuống, lắc đầu tỏ ý bình tĩnh, liếc mắt đám vệ sĩ nhanh chóng lôi ngoài.
“Hạ Thụ!” Hoắc Cận Hành vội cô.
Hạ Thụ vẫn còn kinh ngạc, nhưng cô lắc đầu với , hiệu cần lo lắng.
Hoắc Cận Hành Hoắc Cận Diễm lôi ngoài.
Chỉ còn ông cụ Hoắc và Hạ Thụ trong phòng. Hai má Hạ Thụ tái nhợt, cô nhắm mắt , hít sâu một , đó ngước mắt lên, yên lặng ông cụ.
Hoắc Cận Hành dùng lực nhỏ, nhưng đấu nhiều như . Mãi cho đến khi sân biệt thự, mới gian phát huy, đá văng mấy .
Một lòng bàn tay đè vai , vô thức giơ khuỷu tay lên để đỡ, nhưng khuỷu tay của đối thủ giữ .
Anh đánh trả, rút khuỷu tay , hai trong tư thế giằng co.
Hoắc Cận Hành và Hoắc Cận Diễm giằng co với .
“Không để yên?” Hoắc Cận Diễm nhíu mày , tỏ vẻ kiên nhẫn, giọng lạnh lùng.
Hoắc Cận Hành cũng kiềm nén cơn giận, n.g.ự.c phập phồng, đẩy Hoắc Cận Diễm , lời nào, xoay nhà.
Hoắc Cận Diễm đưa tay ngăn .
“Có thể đừng ngăn cản em !” Anh thể nhịn nữa, tay nắm chặt phát tiếng động nhỏ, giọng lạnh như băng.
“Không thể.” Hoắc Cận Diễm cảm giác , tầm mắt chú ý đến bàn tay đang nắm chặt của Hoắc Cận Hành: “Sao? Muốn đánh ?”
Hoắc Cận Hành gì, một lát mới buông tay , : “Em đánh , cũng đừng ngăn cản em, hãy để em .”
Hoắc Cận Diễm thở dài.
Anh vỗ vỗ vai Hoắc Cận Hành, giọng cũng dịu : “Em đừng vội, ông nội chuyện với với em , đúng lúc cũng chuyện vơi em.”
“Không gì để .”
“Sinh nhật vui vẻ.” Hoắc Cận Diễm .
Hoắc Cận Hành dừng .