Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 256

Cập nhật lúc: 2025-03-24 03:31:40
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sự tức giận của đánh tan bởi câu , giãy dụa một lúc lâu, cuối cùng cũng im tại chỗ.

 

 

Phòng khách sáng sủa sạch sẽ, ánh mắt trời sáng, căn phòng vô cùng yên tĩnh.

 

Khi Hạ Thụ ngước mắt ông cụ Hoắc, ông cụ cũng ngẩng đầu lên về phía cô.

 

Cô gái mặt khuôn mặt trắng nõn, mặc một chiếc áo len màu trắng và váy dài bình thường, mái tóc đen dài rũ xuống vai, con ngươi màu yên tĩnh.

 

Không vẻ gì là e ngại.

 

Ông cụ Hoắc lẳng lặng đánh giá cô trong chốc lát, chậm chạp mở miệng: “Cháu là Hạ Thụ?”

 

“Vâng.” Hạ Thụ cố gắng thả lỏng, cố cong môi, đầu ngón tay bấu lòng bàn tay.

 

Hoàn giống tưởng tượng của cô.

 

Hạ Thụ từng gặp ông cụ Hoắc, nhưng từng tên của ông.

 

Ông cầm lái đầu tiên tập đoàn Quân Dục, cho dù là trong tiềm thức ấn tượng của khác kể , dường như đều đáng sợ.

 

Thế nhưng ông lão mắt , tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền từ, giọng dịu dàng ân cần nhưng cũng dữ như cô nghĩ. Cũng giống như một già hỏi con cháu bình thường,

 

Ông là ông nội Hoắc Cận Hành…

 

Hạ Thụ bỗng nhớ đến ông cụ Hạ, ông nội cô.

 

Hốc mắt cô đỏ lên.

 

Cô nhanh chóng cúi đầu, che giấu cảm xúc của .

 

Ông cụ Hoắc nhạy cảm phát hiện, ông cô: “Cháu ?”

 

“Không…” Hạ Thụ lắc đầu, cô mỉm : “Cháu chỉ… Nhớ tới ông nội cháu.”

 

Mắt cô vẫn đỏ, nhưng cố gắng : “Lúc đó ông cũng ở chỗ của ông, cũng hỏi chuyện cháu, cảnh tượng giống…”

 

Có một cảm xúc gợi lên sẽ khó kiềm xuống , cô cố gắng nhẫn nhịn nhưng vẫn thành, cúi đầu xuống: “Cháu xin .”

 

Ông cụ Hoắc yên lặng .

 

Một lát , ông thở dài, : “Ông điều tra về cháu.”

 

“…”

 

“Mấy năm nay, cháu vất vả, nhưng cũng kiên cường, là một đứa bé .”

 

Hạ Thụ mấy ngạc nhiên với câu đầu tiên của ông cụ, nhưng thấy ngạc nhiên vì câu : “Ông quá khen ạ.”

 

Tầm mắt của ông cụ Hoắc dừng ở cây đàn violon ở một góc trong phòng khách.

 

“Nghe cháu kéo violon.”

 

“Vâng ạ.”

 

“Có thể kéo một bài cho ông ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-256.html.]

Cô giật , mặc dù ông cụ ý gì, nhưng vẫn tiến lên cầm lấy đàn, ông cụ: “Ông bài gì?”

 

“Kéo bài sở trường của cháu .”

 

Hạ Thụ rũ mắt, thong thả kéo bài <<Moonlight>>.

 

Giai điệu êm tai phát .

 

Bên ngoài biệt thự, Hoắc Cận Hành cũng thấy tiếng nhạc.

 

Anh ngạc nhiên về phía trong nhà.

 

Hoắc Cận Diễm nhạt: “Em xem , hài hòa, em đừng sốt ruột.”

 

Tiếng đàn chậm, ông cụ Hoắc ngay ngắn ở sô pha yên lặng lắng .

 

Một lúc , âm nhạc dừng , căn phòng phục sự im lặng.

 

Hạ Thụ vẫn nhắm mắt, một lát cô mới mở mắt .

 

Khuôn mặt già nua của ông cụ Hoắc xuất hiện ý , ông cụ vỗ tay vài cái: “Rất êm tai.”

 

Hạ Thụ hổ: “Để ông chê .”

 

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu , hai đốm nhỏ rơi xuống góc váy cô, cho nó lấp lánh như .

 

Nhìn cô càng dịu dàng hơn, ông cụ Hoắc đó bỗng hỏi: “Thích Cận Hành?”

 

Hạ Thụ câu , cô ông , tim đập mạnh, căng thẳng.

 

“Vâng.” Cô đáp chắc nịch: “Cháu thích . Cháu…”

 

Cháu thương .

 

“Muốn ở bên thằng bé?”

 

“Vâng.”

 

“Bởi vì thằng bé là nhà họ Hoắc?”

 

“Không !” Cô lập tức phản bác, mày nhíu , giống như vui vì những lời : “Lúc đó, là Hoắc Cận Hành.”

 

Yêu đơn giản vì đó là , liên quan đến tên là gì, họ gì.

 

Chỉ đơn thuần yêu mà thôi.

 

A Hành của cô.

 

Vẻ mặt ông cụ Hoắc bình tĩnh, lặng lẽ cô, ông thở dài.

 

Ông cụ đến cửa sổ, bỗng chuyện xưa: “Thật bà nội Cận Hành cũng là một phụ nữ gia thế bình thường.”

 

Hạ Thụ ngạc nhiên, cô im lặng lắng .

 

“Hai bọn ông học cùng trường, lúc đó bà là hoa hậu giảng đường, còn là chủ nhiệm câu lạc bộ văn nghệ, khi kéo đàn violon xinh . Thời đại đó, hầu như đều ép duyên, yêu đương là chuyện xa vời. Ông liều mạng theo đuổi bà , bà sống c.h.ế.t trốn chạy, bây giờ nghĩ cảm thấy thú vị.”

 

Nhớ chuyện cũ, ông cụ Hoắc cảm động.

 

“Nhà họ Hoắc kinh doanh mấy đời, lúc mặc dù tập đoàn Quân Dục, nhưng ở Nam Xuyên nhắc tới cửa hàng của Hoắc Thị cũng đủ như sấm bên tai. Nhà bà ở một trấn nhỏ, ba đều là ngư dân bình thường, cố gắng quần quật mới đủ chi phí cho bà học violon.”

Loading...