Mười lăm phút .
Trong phòng khách, ông cụ Hoắc : “Dựa điểm , cháu thích hợp.”
Hạ Thụ rũ mắt gì.
Ông cụ Hoắc bình tĩnh cô, đó câu tiếp theo khiến Hạ Thụ ngạc nhiên.
“Vậy nên, nếu chúng cho cháu một cơ hội, cho cháu tiếp tục học violon, cháu nguyện ý ?”
…
“Ông nội Hoắc em tiếp tục học đàn, em đến trường. Ông cho dù trường danh giá, cũng nghiệp đại học chính quy…”
Mắt Hạ Thụ đỏ bừng, dáng vẻ , nhưng cố gắng .
Tâm trạng lúc … Rất khó .
Rất vui vẻ, nhưng cũng tràn đầy chua xót.
Giống như một cơn mưa dầm, bạn chỉ mong trời quang, nhưng ngờ chờ đợi bạn là cầu vồng.
Cô hít mũi tiếp: “Sau đó… Ông sẽ phản đối chuyện của vè em, nhưng nếu lời đồn gì , ông cụ cũng để nhà mặt giải quyết cho chúng , chúng tự giải quyết. Ông nhờ em với , nếu đây là lựa chọn của , chịu trách nhiệm, đừng hối hận, đừng kêu mệt.”
Yết hầu Hoắc Cận Hành cuộn lên.
Anh cũng gì, cổ họng nghẹn ứ, hốc mắt cũng đỏ lên.
Ngón tay khẽ chạm đuôi mắt cô, nước mắt cô rơi xuống đầu ngón tay , lạnh lẽo.
Anh ôm cô lòng.
“Không hối hận.” Giọng trầm thấp, run rẩy: “Cầu còn .”
Hạ Thụ nhắm mắt , rốt cuộc cũng cầm nước mắt, cô vùi mặt trong n.g.ự.c nức nở.
Áo sơ mi trắng dính đầy nước mắt.
Một lúc , cô ngừng , ngẩng đầu lên: “A Hành.”
Ánh mắt cô kiên định, con ngươi phản chiếu hình bóng cô.
“Em sẽ khiến mệt mỏi. Em chắc chắn sẽ trở thành niềm tự hào của .”
–
Khi Hoắc Cận Hành nhà, ông nội Hoắc đang trong phòng ở tầng hai.
Cửa phòng đóng, ông cụ gầy gò giữa phòng, lưng về phía cửa, xung quanh.
Hoắc Cận Hành dừng , ở cửa.
Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt ông cụ. Hoắc Cận Hành lẳng lặng bóng lưng ông nội, tay nắm chặt .
“Ông nội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-258.html.]
Ông cụ Hoắc ngoái đầu là.
“Là Tiểu Hành.” Khuôn mặt ông cụ hiền lạnh, khuôn mặt già nua hiện lên ý , vẫy tay với : “Đến đây.”
Lúc , nhân vật phong vân thương trường cũng còn vẻ nghiêm khắc nữa, ông chỉ là một ông nội bình thường quan tâm con cháu. Trong lòng Hoắc Cận Hành ngũ vị tạp trần, yên lặng .
Anh yên lặng ông cụ một lúc, ông cụ cũng gì chỉ vỗ vỗ tay .
Rất chậm, nhưng ý nghĩa.
Ông cụ Hoắc xung quanh căn phòng: “Trước cháu lớn lên ở đây ?”
“Vâng.” Trong phòng yên tĩnh đến mức thể thấy tiếng kim đồng hồ, ông cụ cảm khái một một câu.
Hoắc Cận Hành rũ mi đáp: “Thế nhưng đây căn nhà ban đầu, chỉ mô phỏng thôi.”
“Không tồi.” Ông cụ gật đầu, : “Vất vả cho cháu.”
“Cháu vất vả.” Hoắc Cận Hành bình tĩnh: “Ông dạy cháu ‘quân tử vô nhập mà tự yên’. Cháu ơn những chuyện trải qua.”
Ánh mắt ông cụ Hoắc chứa vài phần tán thưởng, vài giây , nở nụ : “Cháu nhỡ rõ.”
Anh mím môi, trong lòng áy náy, giọng thấp: “Ông nội… Cảm ơn ông.”
Từ khi Hoắc Cận Hành trở về nhà, mặc dù ở nhà họ Hoắc ngoan ngoãn. ông cụ Hoắc luôn cảm thấy giữa và ông cụ, với Hoắc Chấn Xuyên, thậm chí với Hoắc Cận Diễm, tồn tại một vách ngăn vô hình, ít khi những lời thổ lộ tình cảm.
Ông cụ Hoắc gì.
Hoắc Cận Hành: “Cũng ơn ơn ba . Cháu và Hạ Thụ… đều cảm ơn .”
Ông cụ Hoắc thở dài: “Cháu đừng cảm ơn ông.”
Trên bàn một cây ma thuật xanh mướt, ông nhẹ nhàng cầm lên xem.
“Đường cháu chọn, cẩn thận.”
Hoắc Cận Hành yên lặng .
Cuối cùng ánh mắt ông cụ dừng , ông đặt cái cây tay .
“Chúng nợ cháu mười năm, khó để đền bù, chỉ hy vọng cháu hối hận khi lựa chọn về nhà.”
–
Hạ Thụ tầng.
Biết Hoắc Cận Hành chuyện với ông cụ Hoắc nên cô theo, cô thềm đá ngoài sân bình tĩnh cảm xúc, đó dậy tưới nước cho cây đào.
Cây đào là do chính tay Hoắc Cận Hành trồng lâu khi cô và trở về Thanh Thành.
Lúc đó khi đến chợ chọn cây, cô còn nhớ một đống yêu cầu: Phải là cây đào, cây thẳng tắp, hai mươi tư tuổi, nếu thì mười sáu tuổi cũng .
Lúc đó những bán hàng tưởng họ gây sự, suýt nữa đuổi ngoài.
Cũng may cuối cùng thật sự tìm một gốc cây như .