Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 263

Cập nhật lúc: 2025-03-25 04:56:11
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những tấm rèm trong phòng ngủ rủ xuống, cho một tia sáng lọt , căn phòng tối như ban đêm.

 

Hoắc Cận Hành ôm chặt đang thút tha thút thít lòng, khẽ hôn khóe mắt ướt át: “Vừa đau em ?”

 

Tóc Hạ Thụ rối tung, đôi má vốn trắng nõn giờ đây phủ một lớp màu hồng nhạt.

 

Vừa còn hoạt bát trêu chọc , bây giờ giống như một bông hoa rũ rượi cơn mưa. Cô nước nở, tức giận , quan tâm đ ến .

 

Hoắc Cận Hành bật .

 

Đồng hồ báo thức kêu.

 

Đã một giờ rưỡi, tắt , lấy một chiếc áo sơ mi trong tủ quần áo của mặc cho cô.

 

“Buổi chiều cần vội vàng rời , em mệt thì cứ ngủ ở đây, tắm .”

 

Trong nhà tắm truyền tiếng nước.

 

Khi Hoắc Cận Hành trở , mái tóc vẫn ướt sũng, bọt nước vẫn khô.

 

Anh cài khuy áo, áo lộ một nửa, con ngươi trầm tĩnh, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó.

 

Hạ Thụ uể oải trong chăn , trong đầu bỗng hiện lên một cụm từ.

 

– Nhã nhặn bại hoại!

 

nhỏ mọn, cắn môi, nhỏ giọng than thở: “Giả vờ giả vịt…”

 

Hoắc Cận Hành thấy, cô, gì.

 

Chiếc áo sơ mi ban nãy mặc nhàu , lấy một cái mới trong tủ đồ để .

 

Tầm mắt của Hạ Thụ dịch xuống vết sẹo bên bụng trái của , cô dịu nhiều, cô mím môi.

 

Hạ Thụ bỗng dậy, cô nhảy bổ , vùi mặt cổ .

 

Hoắc Cận Hành sợ cô ngã, ôm eo cô đến giường.

 

Cơ thể của đàn ông khi tắm mùi thơm mát, Hạ Thụ kéo cổ áo của , cắn một cái vai .

 

Hoắc Cận Hành ăn đau, hít một , chờ khi cô buông , lấy tay đ è xuống.

 

Môi ý : “Đây là trả thù?”

 

“Trả thù!” Hạ Thụ tức giận, tủi chỉ cho xem: “Anh , buộc khiến tay đỏ .”

 

Hai cổ tay của cô đều vết đỏ, Hoắc Cận Hành yêu thương nâng lên xem, cúi đầu hôn xuống.

 

Hạ Thụ , nhưng khi ngẩng mặt lên, cô lập tức nghiêm mặt, như gì.

 

“Vải cà vạt .” Ngón tay nhẹ nhàng xoa vết đỏ, : “Sau sẽ mua cà vạt mềm hơn.”

 

Hạ Thụ ngây , mắt cô trợn lên, tức hổn hển đánh .

 

Hoắc Cận Hành tiếng.

 

Hoắc Cận Hành vẫn mặc xong áo sơ mi, ba cúc áo đầu tiên vẫn cài , lộ cổ và xương quai xanh.

 

Ánh sáng trong phòng vốn ảm đạm, càng khiến màu da của phát sáng giống như ngọc.

 

Hạ Thụ chằm chằm, môi cô nhếch lên, bỗng vùi mặt cổ , môi dán yết hầu của .

 

Hoắc Cận Hành thấy nhột, gì, vội đẩy bả vai cô , giọng khàn khàn: “Buổi chiều cuộc họp.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-263.html.]

Hạ Thụ mím môi, con ngươi vài phần thất vọng: “Không thể?”

 

Hoắc Cận Hành mỉm , lắc đầu: “Không thể.”

 

Giọng cô rầu rĩ: “Muốn hôn.”

 

“Có thể hôn.” Con ngươi sâu hoắm, thẳng mắt cô: “Cái khác thì .”

 

Mặc dù thất vọng, nhưng Hạ Thụ vẫn cúi đầu hôn yết hầu của , cô vươn tay cài cúc áo cho .

 

Hoắc Cận Hành trầm ngâm cô.

 

Trên cô mặc áo sơ mi trắng của , áo sơ mi nam đối với cô là quá lớn, cổ áo trễ xuống, cúc áo cài lỏng lẻo, xương quai xanh như ẩn như hiện.

 

Trên đó vài dấu hôn hồng nhạt.

 

Mắt Hoắc Cận Hành sầm xuống.

 

Cài xong cúc áo, Hạ Thụ vuốt vạt áo cho .

 

Hạ Thụ kịp buông tay , bỗng một bàn tay đè cô , nụ hôn bất ngờ rơi xuống.

 

Hạ Thụ ngạc nhiên, vô thức phát tiếng.

 

Anh hôn mãnh liệt, từ cánh môi cho đến khi xâm nhập lưỡi cô.

 

Trong khí vốn còn mùi ái , vô hình cho khí nóng lên.

 

“Hạ Thụ.” Hoắc Cận Hành buông cô , môi kề tai cô, thở xẹt qua tai cô: “Đêm nay qua đêm ở chỗ .”

 

 

Sau khi Hoắc Cận Hành rời , Hạ Thụ dọn phòng ngủ, đó cô đến trung tâm dạy thêm để hỏi về các lớp phụ đạo cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

 

Cô quyết định bắt đầu từ đầu, như công tác chuẩn .

 

Khi ngoài, cô đụng một .

 

– Tần Dã.

 

Không cố ý chờ ở đây , ăn mặc giản dị. Anh đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen che khuôn mặt.

 

Cho dù thấy rõ mặt, Hạ Thụ chỉ liếc một cái là thể nhận , cô ngẩn .

 

Tần Dã ở gốc cây tòa nhà, thấy cô xuống, vội vàng dậy.

 

Tần Dã mặt cô.

 

Anh tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt tuấn lộ .

 

“Hi.” Tần Dã lẳng lặng cô trong chốc lát, mỉm chào cô.

 

“… Hi.” Tim Hạ Thụ vẫn đang đập loạn nhịp, ngạc nhiên hổ đáo .

 

Rất lâu Hạ Thụ gặp Tần Dã.

 

Từ buổi tiệc đó tan rã trong vui, buổi dã ngoại của Hoa Nhất.

 

Mâu thuẫn và khúc mắc khi đó, bây giờ nhớ chỉ thấy buồn và ngây thơ.

 

Trong thời gian việc nên tiểu khu im  lặng, xung quanh ai.

 

Ánh nắng chiều đầu đông mang theo chút lạnh.

 

Hạ Thụ hỏi: “Sao… Sao ở đây?”

Loading...