Hoắc Cận Hành mỉm : “Bận xong ?”
“Ừ, em đến tư vấn mấy trung tâm , chờ về em sẽ tổng hợp , chắc chắn sẽ chọn một trung tâm nhất!”
“Vậy đưa em ăn.” Anh tự nhiện nhận lấy túi xách và tài liệu của cô, tay còn thì nắm lấy tay cô: “Em ăn gì? Muốn ăn bên ngoài về nhà nấu?”
“Ăn bên ngoài!” Cô ôm lấy cánh tay , ngọt ngào.
Hai tháng ở Thanh Thành, cô và A Hành ít khi ăn ở ngoài, gần như đều ăn ở nhà.
Ban đầu cô thường xuyên xuống bếp trổ tài, nhưng một hôm cẩn thận dầu b.ắ.n tay, cho cô xuống bếp nữa, thậm chí còn cho cô bước nhà bếp.
Mấy ngày bề bộn nhiều việc, lẽ mệt, về nhà nên gì nữa.
Cô thấy mệt mỏi, càng thấy mệt mỏi nhưng chịu đựng .
Hoắc Cận Hành theo cô: “Được, nhà hàng tồi, dẫn em .”
Bây giờ là giờ cao điểm, cầu vượt xe đông kín.
Trên đường đến nhà hàng, Hạ Thụ đắn đo một lúc lâu, cô quyết định ăn ngay thật.
“A Hành…”
Cùng ghế xe với cô, Hoắc Cận Hành nghiêng đầu cô.
Cô mím môi: “Hôm nay… Em gặp một .”
“Ừ.”
Anh phản ứng bình thản như khiến Hạ Thụ thấy kỳ lạ, Hạ Thụ rũ mắt: “Anh là ai ?”
Hoắc Cận Hành khựng .
Khuôn mặt đàn ông lạnh lùng, biến hóa gì, giọng cũng bình tĩnh: “Tần Dã.”
“Lúc trưa xuống tầng thấy .” Hoắc Cận Hành : “ thấy .”
Cô bỗng thấy chột , sáp gần hơn.
“A Hành.” Cô cẩn thận hôn lên tay , ánh mắt cô giống như con vật nhỏ ngây thơ: “Anh cố ý chờ em, em cũng ở , cố ý gặp . Anh đừng hiểu lầm…”
Tay cô dán lên lưng , lòng Hoắc Cận Hành mềm nhũng, khóe môi cong lên.
Hạ Thụ mếu máo: “Anh mà với em?”
Làm hại cô nghĩ rằng…
Ánh mắt Hoắc Cận Hành bình thản: “Không em sẽ với ?”
“Nếu em thì ?”
“Vậy .”
“… Hả?”
“Anh cũng hai gì.” Hoắc Cận Hành nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Anh tin em.”
Anh yêu cô, thương cô và cả bao dung cô.
Anh tin tưởng cô vô điều kiện…
Hạ Thụ , nhưng nhanh đó, ánh mắt lộ vẻ tinh nghịch, ngọt ngào : “Vậy ghen ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-265.html.]
Hoắc Cận Hành mím môi.
Đương nhiên Hạ Thụ nhận sự biến hóa của , ý càng tăng thêm, tay chọc chọc má : “A Hành, thật sự ghen , hào phóng ?”
“Ghen.” Hoắc Cận Hành cô cố ý trêu chọc , : “Vấn đề ghen, trở về dùng cà vạt giải quyết.”
“…”
Khi hai trở về tiểu khu, trời đầy .
Về đến tiểu khu, Hoắc Cận Hành nhà ngay, đến siêu thị gần đó mua hoa quả và đồ ăn vặt.
Lúc tính tiền, Hoắc Cận Hành tự nhiên cầm lấy hai hộp nhỏ ở quầy thu ngân bỏ giỏ mua sắm.
Hai má Hạ Thụ nóng bừng, cô hổ vỗ .
Người đàn ông nở nụ , cúi xuống bên tai cô: “Trong nhà sắp hết .”
Cô càng thấy hổ hơn, cô thu ngân với vẻ ái , nên ngoài, mặc kệ .
Trên đường về nhà, gió ngừng, lòng Hạ Thụ thật sự yên lặng.
Hôm nay cô vui vẻ, cũng vui vì điều gì. Có lẽ là do mấy ngày gặp , hoặc cũng thể đơn giản là vì bên cạnh.
Hoắc Cận Hành hỏi: “Em với chú Hạ ?”
“Vâng.” Hai má Hạ Thụ ửng đỏ, ánh mắt sáng hơn cả .
Cô lay lay cánh tay : “A Hành, cảm thấy hai chúng bây giờ giống… Người một nhà ?”
“Người một nhà?”
“ .” Cô thẹn thùng: “ giống vợ chồng trẻ hơn. Ăn cơm cùng , siêu thị cùng , về nhà cùng …” Cô nữa, vùi mặt ở bả vai trộm.
Khóe môi Hoắc Cận Hành cong lên: “Lúc ở Thanh Thành, chẳng chúng cũng như ?”
“Đó giống?”
“Không giống ở ?”
Cô biũ môi, cũng nên thế nào: “Dù cũng giống!”
Lúc đó ở chung với , mỗi phút, mỗi giây đều cực kỳ đáng quý.
Vì cảm thấy thể giây tiếp theo sẽ mất , đến cả yêu cũng dè dặt.
Hoắc Cận Hành hiểu ý cô, giọng ấm ấp: “Vậy em định khi nào cho một gia đình thật sự?”
Hạ Thụ sững sờ.
Gió đêm nhẹ nhàng, ánh mẳt vô cùng chân thành.
Cô vui vẻ, mím môi nén ý , cô vẻ: “Không cần.”
“Tại ?”
“Không .” Cô ngẩng đầu : “Em còn tham gia thi đại học ! Anh thể ảnh hưởng đến việc học tập của em.”
Hoắc Cận Hành buồn .
Một bóng theo họ, lặng yên một tiếng động.
Đến khi đến nhà, bóng bỗng chạy đến quỳ mặt bọn họ, mặt đầy nước mắt.
“Anh, Hoắc, cô Hạ, cầu xin hai … Cầu xin hai cứu !”