“Thật từ nhỏ chỉ cô thích , chán ghét , nên luôn cách xa cô, tiếp xúc với cô. vẫn rõ tại cô chọc .”
“Thực mà cô thành công. Cô nổi tiếng khi còn trẻ tuổi, nhiều fan, danh tiếng, địa vị đều hơn . Cô từng so sánh với , nên bây giờ cô cần so sánh nữa.”
Tưởng Nguyệt Viện nắm chặt bàn tay thương, cảm xúc của cô vô cùng hỗn loạn: “Bây giờ cô là thắng, đương nhiên cô gì cũng ! Cô ở đây vuốt đuôi gì!”
“Có thể cô vẫn chuyện .” Hạ Thụ bình tĩnh : “Lúc rút lui khỏi cuộc thi, là bảo đàn chị Vu Nhiên và cô Từ đến tìm cô, cho cô vị trí của .”
Tưởng Nguyệt Viện chấn động bởi những lời của cô, mắt cô trợn to.
“Cô dối!” Giọng cô cao hơn tông.
“Là thật.” Hạ Thụ : “Không tin, cô thể tìm đàn chị Vu Nhiên hoặc cô Từ để kiểm chứng, chắc chắn họ đều nhớ rõ.”
“…” Cả Tưởng Nguyệt Viện run rẩy.
Mấy hôm nay, mạng đều vì cuộc thi bảy năm mà mắng cô bằng heo chó, m.á.u chảy đầy đầu.
Bọn họ là cô cướp vị trí của Hạ Thụ, cô cướp đồ của Hạ Thụ, là cô hại Hạ Thụ, tất cả đều tại cô .
cô ! Cô cướp đồ của Hạ Thụ!
Phiếu đăng ký là giáo viên đưa cho cô , là thứ cô nên , cô vốn tranh giành với Hạ Thụ!
Đến bây giờ, cô vẫn nhớ, tiết toán ngày đó, chủ nhiệm lớp Từ Linh bỗng vội vàng đến rằng cô sẽ thi đấu Hạ Thụ. Cô khó hiểu, mừng rỡ như điên. Đến khi lấy giải thưởng, cô cảm thấy đó là cơ hội ông trời trao cho cô .
Mà bây giờ, Hạ Thụ với cô rằng…
Cơ hội là Hạ Thụ cho cô …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-274.html.]
Có chất lỏng màu trắng chảy xuống hai gò má trắng bệch, Tưởng Nguyệt Viện nghẹn ngào. Cô lau nước mắt lung tung, bướng bỉnh nhiều.
Cô cắn răng, tin, lớn tiếng : “ tin! Cô áy náy với cô ? cho cô , tin! Không khả năng!”
“Cô tin là tùy cô.” Giọng Hạ Thụ thoải mái: “ chỉ cho cô , Tưởng Nguyệt Viện, cô vốn thế , mặc dù cô cũng kiêu ngạo, nhưng vẫn vẻ đáng yêu đơn thuần. tại cô biến thành như bây giờ, nhưng hy vọng cô thể trở về dáng vẻ như ban đầu.”
“Những lời , chỉ cô rốt cuộc bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả. Đối với , với A Hành, nó hề gây ảnh hưởng đến chúng , chỉ gây tổn thương cho chính cô mà thôi.”
“Mấy năm nay, Tưởng Nguyệt Viện cô rõ ràng thích Hạ Thụ, nhưng biến thành Hạ Thụ, sống với dáng vẻ của Hạ Thụ mà thích. cô mệt mỏi, nên hãy buông tha cho bản .”
Nước mắt Tưởng Nguyệt Viện tuôn như mưa, khó thành tiếng: “Cô dám … Cô từng so sánh với ? Dù chỉ là một suy nghĩ thoáng qua?”
“Không .”
“Nói dối.” Cô : “Nếu , tại lúc cô từ chối tặng quà hộ cho Hoắc Cận Hành? Không vì cô giúp , chờ lâu, canh cánh trong lòng lâu, cô ! Khi đó rõ ràng cô cũng thích Hoắc Cận Hành, cô gần gũi với nhất, cô quấn lấy , cho kẻ nào tiếp cận Hoắc Cận Hành! Bây giờ cô luôn miệng là ?”
“ từ chối tặng quà giúp cô là bởi vì cô tự đưa cho !” Hạ Thụ nhớ tới thiếu niên cô đơn luôn thế giới quên lãng , cô thấy đau lòng.
Giọng cô cũng nghẹn ngào: “Cô , ở đại viện, mỗi sinh nhật , đều ai tặng quà cho . chuẩn quà cho , dối là mấy tặng, kết quả mở , là để an ủi , lừa .”
“Mấy từng tặng thứ gì, ngày đó cô bỗng nhờ chuyển quà giúp, sợ sẽ nghĩ là an ủi . Vậy nên mới khuyên cô tự đưa cho ! Tại khi đó cô cũng quan tâm để ý gì đến ?”
Tưởng Nguyệt Viện bỗng thành tiếng.
“Dù cũng nhiều năm như , đương nhiên cô gì cũng .” Vẻ mặt cô tái nhợt đến đáng sợ, ánh mắt và mũi đỏ bừng.
Tưởng Nguyệt Viện bỗng thành tiếng.
Cô , những lời vô cùng tàn nhẫn. Cô tin.