Người mắt chính là Hạ Thụ, Hạ Thụ là cô ghét nhất. Lời cô thể là sự thật .
“Không cả, Hoắc Cận Hành mà thôi, thật chỉ lợi dụng để đến gần nhà họ Hoắc. Mục đích của cũng đạt , mấy năm nay nhận ít lợi lộc từ , bây giờ cũng chỉ vô dụng với , …”
Cô bỗng dừng .
Tầm mắt thẳng về phía , một bóng xuất hiện ở đó.
Chút gắng gượng cuối cùng sụp đổ trong nháy mắt, cô dáng vẻ bây giờ của xí. Cô đưa lưng về phía cửa, vùi trong chăn.
Hạ Thụ thấy cô khác lạ, cô theo tầm mắt của Tưởng Nguyệt Viện thì thấy bóng quen thuộc.
Cô thở dài: “Những lời chờ cô tin tưởng hãy .”
Tưởng Nguyệt Viện hé răng.
“ đây.” Hạ Thụ lẳng lặng đợi trong chốc lát, thấy cô lên tiếng, cô .
Cô cầm lấy tấm ảnh nghiệp , suy nghĩ vẫn để xuống bên cạnh cô .
“ .” Khi cô tới cửa thì dừng : “Cô mới hỏi , rốt cuộc cô kém ở .”
“…”
“Cô kém ở chỗ, năm tuyết rơi, A Hành hàng nghìn chỉ trỏ, bảo vệ , còn cô thì .”
…
Cửa đóng .
Phòng bệnh yên tĩnh trở .
Một lúc lâu , Tưởng Nguyệt Viện mới chìa tay, run rẩy cầm lấy tấm ảnh , lẳng lặng xem.
Cô khuôn mặt khi mười sáu tuổi, … Khuôn mặt trai nhưng lạnh lùng của Hoắc Cận Hành.
…
– “Mặc dù cô cũng kiêu ngạo, nhưng chung quy vẫn còn chút đơn thuần đáng yêu.”
– “ sắp đến sinh nhật , phiền đưa hộ cái cho Tống Hành.”
– “Tống Hành, tớ… Tớ thích !”
…
Cô cũng từng đơn thuần thích một trai. Không vì thế của , vì lợi ích. Cô cũng từng cẩn thận che giấu tâm tư thiếu nữ của , mơ đến hàng trăm .
Thức đêm tự quà cho , cố ý hỏi những bài toán khó, thư tình, gói trong phong thư màu hồng, uyển chuyển tên . Chờ mong đap , tưởng tượng đến dáng vẻ của khi thấy thư tình.
Tại cô biến thành như bây giờ?
Rốt cuộc cô bắt đầu nhầm từ bước nào? Sau đó ngày càng sai, đ.â.m lao đành theo lao, cuối cùng sai đến mức đánh mất bản .
Tưởng Nguyệt Viện nắm chặt bức ảnh, cuộn tròn , thành tiếng.
–
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-275.html.]
Đi khỏi phòng bệnh, Hạ Thụ gì, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Hoắc Cận Hành yên lặng bên cạnh cô, ánh mắt vẫn luôn chú ý đến cô.
Trên mặt đường nhựa chỉ còn vài cành cây khô héo, những chiếc lá khô héo rũ xuống nắng đông.
Yên lặng một lúc lâu, Hạ Thụ bỗng xoay , bổ nhào lòng .
Hoắc Cận Hành ôm lấy cô.
Anh cúi đầu đỉnh đầu của cô, giọng trầm thấp: “Sao ?”
Hạ Thụ lắc đầu.
“Không .” Ngực cô ê ẩm, , nhưng .
“Chỉ là…” Một lúc , trong n.g.ự.c ngẩng đầu lên: “Chỉ là…”
– Chỉ là, cảm giác như trút gánh nặng, nhưng cô thấy nặng nề.
Giống như nhiều năm vẫn luôn kiên trì gánh vác một cục đá, đột nhiên buông xuống, tay trống , nhưng cơ bắp đau nhức thể khỏi trong một sớm một chiều.
Hoắc Cận Hành để cô , trong mắt phản chiếu hình bóng cô, khẽ vuốt v e hai gò má của cô: “Hạ Thụ, đều là quá khứ, qua cả .”
Tưởng Đằng Lập mua chuộc Lương Trạch vu hãm nhà họ Hạ ở Thanh Thành, chứng cứ đầy đủ, chịu trừng là tránh khỏi.
tòa án cần một thời gian để xác thực chứng cứ, thế nhưng chuyện gì nên đến cũng sẽ đến, ông trốn thoát .
Hạ Thụ hít hít mũi.
, qua …
Cô hỏi : “A Hành, xem ông nội vui …”
Có lẽ bởi vì nhắc đến ông nội, tim Hạ Thụ đau nhói, nước mắt tràn .
“Có.” Hoắc Cận Hành lau nước mắt cho cô: “Chắc chắn ông sẽ vui, cực kỳ vui.”
“Vậy…” Cô kiềm nước mắt: “Vậy chúng tin tức cho ông ?”
“Được.” Hoắc Cận Hành đồng ý: “Chờ kết quả phán quyết, chúng sẽ về Thanh Thành với ông .”
Hạ Thụ gật đầu.
Ánh nắng mùa đông cản gió lạnh, hai yên lặng ôm đường mòn.
“Em xin .” Cô tựa đầu vai , nhỏ giọng thành tiếng: “A Hành, em xin , em xin …”
Hoắc Cận Hành thì tim đau nhói: “Tại xin .”
“Em cảm thấy.” Cô khẽ nấc : “Em thế mà, thế mà…”
Vậy mà cô bỏ mặc bảy năm bởi vì những , chuyện …
Suốt bảy năm.
Sớm rằng…
Hoắc Cận Hành ngây , cẩn thận lau nước mắt cho cô, thấp giọng : “Hạ Thụ, tất cả đều là chuyện quá khứ, hãy để cho nó trở thành quá khứ. Anh tin tưởng bây giờ chính là sự an bài nhất.”