Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 279: Hoàn chính văn

Cập nhật lúc: 2025-03-27 11:36:16
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cái gì?”

 

Cậu khẽ ho, khó mở miệng: “Cậu , chị… Không về cũng , chị và A Hành… Người trẻ tuổi, ông hiểu , thế nhưng cũng tiết chế, đừng… Để quá mệt mỏi.”

 

Không lấy một cái hộp nhỏ: “Lần chị và A Hành trở về, để cái .”

 

Hạ Thụ: “…”

 

 

Khi Hạ Thụ trở , trong phòng vẫn dọn dẹp xong, bàn vẫn bừa bộn, đèn bảy màu nhấp nháy.

 

Hoắc Cận Hành đang cửa sổ, như đang cái gì đó xuyên qua tấm rèm cửa.

 

Ngọn đèn sặc sỡ màu sắc dường như dừng áo phông màu trắng của , vẻ mặt bình thản.

 

Hạ Thụ chút tâm tư, cô nhẹ nhàng đến phía , lấy hai tay bịt mắt .

 

“Ting ting ting ~ Đoán xem là ai nào.”

 

Hoắc Cận Hành cong môi, cố ý hùa theo cô, giọng trong trẻo êm tai.

 

“Heo con.”

 

“Không đúng.”

 

“Chó con.”

 

“Không đúng, đoán !”

 

“Rùa con.”

 

“….”

 

“Tiểu…”

 

“Này! Hoắc Cận Hành!” Hạ Thụ bất mãn bỏ tay xuống, cô tức giận đến mặt , chớp chớp mắt: “Rõ ràng em là ai, còn em là rùa con, quá đáng!”

 

Ý của càng sâu hơn, thấy bên môi cô dính bơ bánh ngọt, cúi xuống dùng lưỡi li3m .

 

Sau đó thẳng dậy, khẽ xoa đầu cô: “Thì là tiên nữ nhỏ.”

 

Trong lòng Hạ Thụ ấm áp, nhịn , hai tay ôm chặt lấy eo : “Anh đang ? Rảnh rỗi mà dọn phòng!”

 

Hoắc Cận Hành rũ mắt cô, im lặng hai giây, đó kéo rèm cửa .

 

Phong cảnh ngoài cửa sổ sát đất đập mắt.

 

Hạ Thụ ngây ngốc.

 

Bên ngoài cửa sổ.

 

Tất cả đều trắng xóa.

 

Trời đầy tuyết, bay lả tả. Bầu trời đêm bao phủ bởi một lớp sương mù màu cam nhạt, trăng sáng vằng vặc.

 

Tuyết rơi…

 

Cô ngạc nhiên bên ngoài, buông , đến gần cửa sổ hơn.

 

Hoắc Cận Hành mỉm , ôm lấy cô từ phía , cằm tựa vai cô.

 

“Hạ Thụ, tuyết rơi.” Giọng vang bên tai cô: “Đây là món quà sinh nhật ông trời tặng em.”

 

“…”

 

“Ông trời cũng chúc em sinh nhật vui vẻ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-279-hoan-chinh-van.html.]

 

Kính cửa sổ phản chiếu hình ảnh bọn họ ôm , tuyết ngoài cửa sổ bay lả tả, giờ phút thế giới cực kỳ im lặng.

 

Ánh trăng, tuyết rơi… Có .

 

Hạ Thụ cong môi .

 

đầu , thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của còn hơn cả trăng và tuyết: “Vậy còn .”

 

Trong con ngươi của là hình bóng cô: “Hả?”

 

“Quà sinh nhật của em thì ?”

 

Cô cố ý bĩu môi, vẻ bất mãn.

 

Hôm nay các bạn đều tặng quà sinh nhật cho cô.

 

Có những món quà ấm áp, thú vị, kỳ lạ… Đều đủ.

 

Chỉ còn .

 

Cô tin rằng sẽ quên, chắc chắn là bất ngờ gì dành cho cô.

 

Hoắc Cận Hành dịu dàng, hôn nhẹ lên môi cô: “Thật chuẩn quà sinh nhật cho em.”

 

Hạ Thụ duỗi tay với .

 

“Anh lấy cho em.” Hoắc Cận Hành buông cô , xoay .

 

Đi vài chục bước, dừng ở phòng khách ánh đèn, bỗng về phía cô.

 

Hạ Thụ thấy nửa đường bỗng đầu , cô nghi hoặc nhưng vẫn ngọt ngào.

 

“Hạ Thụ.”

 

Vài phút cuối ngày 25 tháng 12 năm 20XX.

 

Bên ngoài cửa sổ, tuyết tung băng, ánh trăng sáng tỏ. Ánh sáng trong phòng ấm áp, đàn ông dõng dạc gọi cái tên .

 

Hạ Thụ đáp : “Em đây.”

 

Anh : “Bây giờ mặt em chính là Hoắc Cận Hành.”

 

Ánh mắt cô híp như vầng trăng khuyết: “Em !”

 

Khuôn mặt tuấn của của Hoắc Cận Hành vô cùng dịu dàng, thâm tình mắt cô, từng bước về phía cô.

 

“Anh là Hoắc Cận Hành, từng dùng tên Tống Hành, sinh ở Nam Xuyên, lớn lên ở Thanh Thành. Bị lạc lúc năm tuổi, mười bảy tuổi nhà đón về. Trong nhà ông nội, ba , còn một trai, bây giờ sống một ở Đế Đô. Trên chỉ một chiếc vòng cổ, một vết sẹo, trong lòng chỉ một . Người mặt chính là trong lòng.”

 

Tim Hạ Thụ đập nhanh, cô ngạc nhiên , lên lời.

 

Anh đến mặt cô.

 

Hoắc Cận Hành quỳ xuống, bàn tay thon dài của chậm rãi mở , câu quyết định.

 

“Cho một gia đình nhé?”

 

Trong nháy mắt, nước mắt Hạ Thụ rơi như mưa.

 

Trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn thiết kế những dây mây quấn quanh mặt nhẫn, khéo léo tinh xảo. Thứ đan xen những dây mây kim cương, mà là một viên ngọc thạch mài dũa tinh xảo, trắng như tuyết.

 

 

Một phút cuối cùng của ngày 25 tháng 12 năm 20XX, Hoắc Cận Hành nhớ mãi câu trả lời của Hạ Thụ.

 

: “Được.”

 

HOÀN CHÍNH VĂN

Loading...