Hôm nay tuy Hạ Thụ về nhà một , nhưng tâm trạng .
Tuy rằng A Hành thẳng với cô là gì, nhưng cô nhất định liên quan đến quà sinh nhật của cô. Cô vui vẻ mong chờ, bước chân tự chủ mà uyển chuyển hơn.
Lúc về nhà, trong nhà ai. Sinh nhật cô, trong nhà đều mua bánh kem cho cô.
Phòng khách trang trí bóng bay và dải lụa màu, tường treo “Happy Birthday”. Trên cây thông Noel ở cửa treo một gương mặt lớn.
Cô thể chờ nữa lên lầu, mới bước lên lầu hai gọi: “A Hành!”
Tống Hành ở trong phòng thấy tiếng cô, vốn đang đối diện với gương xử lý vết thương vai, vội vã, chút khó khăn cầm quần áo mặc .
Lúc cửa mở, Hạ Thụ trông thấy đang yên lặng bàn, chỉ mở đèn bàn, ánh đèn ấm áp mờ bóng lưng đẽ của thiếu niên. Chỉ là tấm lưng lúc nào cũng thẳng tắp nay cong một chút.
Đôi mắt Hạ Thụ hiện lên ý , bước từng bước đến lưng , mắt trong veo giống như một dòng suối: “A Hành.”
Đầu nghiêng, đưa lưng về phía cô, nhỏ giọng: “Hạ Thụ.”
Cô khẽ phát tiếng lưng , giọng điệu tỏ vẻ giận dữ: “Cậu, giải thích cho tớ, hôm nay vứt bỏ tớ, tớ vui!”
“Xin .”
“Ngoại trừ xin thì còn gì nữa ?”
Tống Hành im lặng, giọng phát còn thấp hơn: “… Xin .”
Thấy đề cập tới chuyện sinh nhật một tí nào, Hạ Thụ nhịn nổi, dứt khoát tự : “Cậu nhớ hôm nay là ngày mấy ?”
“Lễ Giáng Sinh.”
“Còn gì nữa?”
“…”
Một hồi lâu đáp lời, lúc Hạ Thụ thật sự giận, bực bội lên túm cánh tay : “Cậu thật sự nhớ là giả vờ hả? Cậu…”
Tống Hành thể tránh , nghiêng theo lực kéo của cô nhẹ nhàng đầu , từ từ về phía cô.
Trước mắt Hạ Thụ xuất hiện một gương mặt chồng chất vết thương.
Trái tim cô nảy lên thật mạnh: “A Hành…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-28.html.]
Khóe môi vết thương ứ máu, trán, mũi cũng lác đác vết thương lớn nhỏ. Dường như để cô , nhanh hổ, rũ mắt.
Đầu óc Hạ Thụ trống rỗng, tay chân luống cuống, đôi tay khẽ run dò tìm đến mặt , dường như chạm nhưng dám chạm, trong phút chốc vành mắt đỏ lên: “Cậu, !”
“Trên đường về, đụng mấy tên cướp bóc của trẻ con.” Tống Hành tránh nặng tìm nhẹ : “Gắng gượng giằng co vài cái.”
Hạ Thụ ngơ ngác vài giây, đột nhiên tỉnh ngộ: “Thuốc…Bôi thuốc!”
Cô luống cuống tay chân lấy đủ loại thuốc trong ngăn kéo của . Tống Hành nhẹ nhàng ngăn cản giữ cô , khẽ : “Đã bôi .”
Động tác cô dừng , , trong lồng n.g.ự.c dần nghẹn ngào phập phồng, hốc mắt bắt đầu ướt nhẹp, nước mắt tích tụ càng ngày càng nhiều, bướng bỉnh để nó rơi xuống.
Không thể , cô thể .
A Hành đau, cô thể mặt . Cô thể khó chịu hơn.
“Đừng .” Thấy cô nhưng cố chịu đựng, đáy lòng nổi lên chua xót, đầu ngón tay khẽ vuốt khóe mắt cô, lau khi nước mắt rơi xuống: “Hôm nay là sinh nhật , , .”
Thì nhớ.
Tuyến lệ của Hạ Thụ giống như những lời của đánh tan nát bộ, nước mắt tuôn càng nhiều hơn. Cô dùng mu bàn tay che đôi mắt , nhân lúc nước mắt kịp rơi xuống lau , tiếng thút thít càng ngày càng chịu .
Tống Hành thở dài, rút khăn giấy lau mặt, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô từng chút một.
“Tại đánh trả?” Nước mắt dần dần ngừng , Hạ Thụ dùng khăn giấy đè lên mắt, thút tha thút thít đáp.
Hạ Thụ A Hành học Taekwondo thế nào, nhưng từng huấn luyện viên của , lợi hại, bình thường thể như . Cho dù đụng chạm, cũng sẽ chịu vết thương nặng như thế.
Bây giờ biến thành thế , thì chỉ một khả năng.
Anh đánh trả.
A Hành từng đánh .
Đó là chuyện lâu lâu về , lâu đến cô còn nhớ rõ chi tiết. Chỉ nhớ là lúc sáu bảy tuổi, lúc bọn cô còn ở trong đại viện.
Có một nhóm con trai hiểu chuyện cướp kẹo của cô, đẩy cô ngã. Chính là lúc đó đột ngột xông lên, đánh với bọn họ.
Trong đó đứa trẻ là cháu của cấp ông nội cô, thương nhẹ. Hôm đó ông nội nhốt trong phòng tối tự ngẫm.
Đợi đến tối Hạ lão gia đón , hỏi sai , : “Đánh là con đúng, nhưng con sai, con vẫn sẽ tiếp tục như .”
Trong trí nhớ liên quan đến đánh chỉ một màn chắp vá như .