Cô rụt tay , Hoắc Cận Hành buông , nhịn : “Không sợ ?”
Lúc Hạ Thụ mới hít sâu một , dùng sức rụt tay về, đầy phẫn nộ.
Anh , tiếp tục xoa bóp bả vai cho cô, bình tĩnh : “Sau khi trở về, đổi công thức nấu ăn cho em để tăng thể lực.”
Hạ Thụ chuyện, chờ cơ thể bớt mỏi hơn một chút, cô mở miệng : “A Hành.”
“Ừ.”
“Ba hôm nay đưa sính lễ cho ông và cô.”
Bàn tay dừng , Hoắc Cận Hành cũng trả lời bình tĩnh: “Ừ.”
Cô mím môi, bỗng thoát khỏi tay , lật dậy, cọ n.g.ự.c , tay ôm cổ .
Hoắc Cận Hành đối diện với ánh mắt của cô, yết hầu vô thức cuộn lên, vẻ mặt hề d.a.o động, nhưng tay nắm chặt .
Anh trêu chọc: “Em thử tư thế mới?”
Hạ Thụ sợ run, cô véo một cái, định trèo xuống.
Hoắc Cận Hành đè cô , cho cô động đậy, kéo sát gần hơn, cơ thể hai gần như dính .
Hoắc Cận Hành dỗ: “Sao thế?”
Hạ Thụ trừng mắt , cô nghịch nghịch áo , do dự : “A Hành, em cảm thấy…”
“Hả?”
“Anh đưa nhiều quá!” Hai tay cô bịu má , trêu đùa: “Em đáng như .”
Hai thật sự gần với , hôn cô một cái: “Ai ?”
“Cần gì ai ? Tùy tiện cũng …”
“Không đủ.” Anh cắt ngang lời cô.
Hạ Thụ sững sờ: “… Dạ?”
“Không đủ.”
Hoắc Cận Hành ôm chặt cô, vùi mặt hõm vai cô, ôm càng ngày càng chặt.
Anh : “Không đủ, Hạ Thụ. Không đủ, đủ…”
Anh dành cho cô tất cả những thứ đời, những thứ cô thích. Chỉ cần cô bên mãi mãi, rời .
Vậy nên, Hạ Thụ, vẫn đủ.
Hạ Thụ giật , bàn tay đang nâng lên, cô do dự nên hạ xuống , cuối cùng cô xoa xoa đầu , giống như an ủi con thú thương.
Hoắc Cận Hành ít khi biểu hiện vẻ yếu ớt.
Chỉ vài trong ký ức, bảy năm cầu xin cô để ở , bảy năm cầu xin cô về. Anh quen nhẫn nhịn và kiên cường, mặc dù khổ sở nhưng đàn ông vẫn ít biểu hiên . Vậy nên đôi khi cũng khiến cô hoảng hốt, cũng là nhạy cảm và thiếu cảm giác an .
“A Hành…”
“Đủ .”
“Đã quá đủ .”
Hoắc Cận Hành khựng , ngẩng đầu lên, con ngươi phản chiếu hình bóng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-288.html.]
Cô đang bịu má , hôn nhẹ lên môi .
Anh run rẩy.
Núm đồng tiền của cô lún xuống, đôi mắt trong veo: “A Hành, em gi ?”
“Em gì?”
Cô hì hì xoa má , giống như đang nhào một cục đất nặn, giòn tan: “Giống như bây giờ! Em thể ôm , hôn , bắt nạt ! Anh thế nào cũng , nhưng bắt buộc là .”
“Còn thì yêu em, chiều em, quan tâm em! Không bắt nạt em!”
“Dù em cũng là một phiền toái nhỏ, dính thì sẽ kéo ! Đời đừng hòng thoát khỏi!”
Hoắc Cận Hành lẳng lặng , tim mềm nhũn, : “Ừ.”
Hạ Thụ rộ lên, ôm lấy cổ , nhỏ giọng gọi: “A Hành.”
“Ừ.”
– Em cũng chỉ thích .
– Em cũng chỉ .
Vậy nên là đủ .
Cô thầm trong lòng, Hoắc Cận Hành yên lặng ôm cô, cố hỏi, gọi: “Hạ Thụ.”
“Dạ?”
“Tết năm nay trở về Nam Xuyên với nhé?”
“…”
“Ba gặp em.”
Anh đưa cô thế giới của , mỗi chỗ mỗi tấc, đều dấu vết của .
Cô do dự, rũ mi, nhỏ giọng hỏi: “Nếu em , sẽ vui vẻ ?”
Hoắc Cận Hành trầm ngâm cúi đầu: “Ừ.”
“Vậy !” Cô đồng ý nhanh, ngọt ngào: “Nếu vui vẻ, em đây sẽ .”
Mắt Hoắc Cận Hành d.a.o động.
Tay Hạ Thụ xoa má , giống như dỗ trẻ em: “A Hành, chuyện gì thể khiến vui vẻ, thích thú, thể cho em . Mặc dù em chắc chắn thể khiến vui, nhưng em hứa sẽ cố gắng hết sức. Đương nhiên vui cũng , chịu đựng một , giấu em chuyện gì đó, ?”
Hoắc Cận Hành cô gái tươi như hoa, mím môi giống như cố gắng kiềm nén, đồng ý với cô: “Được.”
“Ngoan quá nè!” Hạ Thụ hôn chụt một cái lên má , mắt càng sáng hơn.
Hoắc Cận Hành nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt dò xét: “Chỉ cần thứ khiến vui, đều thể ?”
“Đương nhiên.”
“Bây giờ một chuyện.”
“Hả?”
Nụ hôn rơi xuống ngăn chặn miệng cô. Hạ Thụ ngây , thoát khỏi nhưng ôm chặt hơn.
Anh hôn một lúc, mới khoan thai ghé tai cô : “Tư thế mới tồi, thử một xem .”
“…”