Cơ thể Hoắc Cận Hành cứng đờ.
Cô vốn mệt mỏi, uống thuốc xong thì buồn ngủ, cả dựa mềm như nước: “A Hành, em mệt quá, … Không cho di chuyển, chờ em ngủ mới , …”
Anh cúi đầu gọi cô: “Hạ Thụ.”
“Dạ?”
“…”
Một lúc vẫn nhận câu hỏi của , Hạ Thụ hỏi nhưng chút sức sức, cô rơi giấc ngủ.
Tròng phòng yên tĩnh.
Hoắc Cận Hành lẳng lặng dáng vẻ ngủ say của cô, ngón tay khẽ chạm má cô, ánh mắt phức tạp.
Hạ Thụ.
Có thể đừng như ?
Sẽ khiến đau lòng, áy náy, khiến cảm thấy xứng.
–
Khi Hạ Thụ tỉnh dậy, là gần tối.
Cô tỉnh dậy bởi nóng.
Trên Hạ Thụ mặc áo ngủ nhung của Hoắc Cận Hành, trong lúc cô ngủ, Hoắc Cận Hành còn đắp thêm một cái chăn dày cho cô, mở máy sưởi cao nhất.
Trong mơ Hạ Thụ liên tục đổ mồ hôi, cô cảm giác đang ngâm trong nước sôi, khó chịu đến mức khó thở.
Khi mở mắt , thì phát hiện Hoắc Cận Hành đang nấu canh gừng, mùi lan khắp gian, đang cho đường đỏ .
“A Hành…”
Hoắc Cận Hành thấy cô thức dậy, múc một bát canh gừng, xác nhận mùi vị mới bưng một bát đến cho cô.
“Dậy .” Anh mỉm .
“Vâng.”
Hoắc Cận Hành kê gối lưng cho cô, đưa bát nước gừng cho cô: “Uống cho nhuận họng, cẩn thận nóng.”
Hạ Thụ ngoan ngoãn nhận lấy, thấy vẫn chằm chằm , cô duỗi bàn chân nhỏ khỏi chăn.
Quá nóng.
Như mới mát mẻ hơn một chút.
Hoắc Cận Hành đầu , dịu dàng cô, nhưng trong khoảnh khắc cô duỗi chân , bỗng nghiêm nghị: “Cho chân .”
Hạ Thụ vội rụt chân , cô sặc, bắt đầu ho khan.
Hoắc Cận Hành vội vỗ lưng cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-293.html.]
Cô nghẹn đến đỏ mặt, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “A Hành, mắt gáy ?”
Rõ ràng …
Anh ung dung: “Không .”
Chẳng qua tâm tư đều đặt hết cô.
Uống canh gừng chảy mồ hôi, cô vốn nóng, uống xong càng thấy ngột ngạt hơn.
Hạ Thụ đổ mồ hôi khó chịu, cô đưa tay kéo cổ áo ngủ.
“Em gì ?” Hoắc Cận Hành phát hiện, nhíu mày ngăn cản: “Đừng kéo linh tinh.”
Anh cẩn thận kéo cổ áo giúp cô.
“Nóng quá, A Hành.” Khuôn mặt Hạ Thụ nhăn , cô cau mày, lấy tay quạt gió: “Em quần áo.”
“Không .”
“Em nóng.” Cô nhỏ giọng cầu xin: “Em nóng sắp c.h.ế.t , A Hành, em mồ hôi, hạ sốt , tin sờ thử xem.”
Hạ Thụ kéo tay để lên trán , trán cô chảy mồ hôi ròng ròng, nhiệt độ giảm bớt. Anh lấy nhiệt kế đến.
36. 4℃.
Quả thật sốt nữa.
Anh thầm thở phào, nhưng bên ngoài thì : “Em mới đổ mồ hôi, lúc càng thể để trúng gió, để bỏ một lớp chăn .”
Cho dù quá bằng lòng, cuối cùng Hạ Thụ vẫn trái lời , rầu rĩ : “Vâng”, đó đá bay chăn .
Hoắc Cận Hành lặng lẽ chỉnh nhiệt độ xuống hai độ, kiên nhẫn tìm một chiếc chăn mỏng đắp lên cô.
Tối nay là mùng Một Tết, nhà họ Hoắc vốn tiệc đoàn viên.
lẽ Hoắc Cận Hành căn dặn, cả buổi tối ai đến đây phiền, chỉ dì giúp việc Trương đến gõ cửa một để đưa cơm.
Bữa tối thanh đạm nhưng vẫn dinh dưỡng, đầu bếp cố gắng theo khẩu vị của cô, để cho cô dưỡng bệnh, nhưng đồng thời cũng quá thèm ăn.
Buổi tối giường xem xuân vãn, Hạ Thụ ngẩng đầu lên khỏi n.g.ự.c : “A Hành, hôm nay tâm trạng ?”
“Không.” Trong phòng chỉ bật đèn tường, ánh sáng TV phản chiếu khuôn mặt trắng nõn của cô, Hoắc Cận Hành cúi đầu : “Sao em hỏi ?”
“Ừm… Em cảm thấy .” Cô nghịch vạt áo của , vẻ mặt hồng hào hơn một chút: “A Hành, em cho rằng em bệnh, cho nên mới…”
Anh trả lời, hôn lên trán cô: “Em mau khỏe nhé.”
Tối hôm qua hai tắm cùng , lúc mùi giống cô. Điều khiến cô lưu luyến, vùi mặt cổ hít một .
“A Hành, đừng vui! Em thích ứng với thời tiết bên mà thôi, trách …”
Nghe cô , Hoắc Cận Hành càng thấy đau lòng hơn, ôm chặt lấy cô: “Hạ Thụ.”
Do dự một lát, : “Sau , nếu em thích… Hoặc nhịn …” Anh khó mở miệng, chậm: “Thì hãy … Không cần nhẫn nhịn.”