“Không .” Hạ Thụ lắc đầu, cô tươi: “ cháu hiểu !”
Hạ Thụ nhớ chuyện lâu , mặt cô là trai gầy yếu.
Cô : “Chú dì, lúc nhỏ A Hành luôn nghĩ là vứt bỏ, nên thấy cam lòng, cũng tìm ba hỏi một câu, tại vứt bỏ . vẫn dành sự tôn trọng với ba mà từng gặp, lúc nhỏ cũng , lương thiện, sẽ hận một ai.”
“Lúc đó còn thường với cháu, hâm mộ cháu nhà, ba, ông nội, còn hỏi, nếu nhà, chắc hẳn họ cũng đối xử với . Cháu nhớ lúc học tiểu học, chúng cháu văn, đề bài là về ba , cháu vẫn nhớ mấy câu từng .”
‘Mặc dù từng gặp ba , nhưng bọn họ cho sinh mệnh, mang đến với thế giới , là cho thấy ánh mặt trời và trời xanh, cảm nhận làn gió mát và tuyết mùa đông. Có lẽ bọn họ vứt bỏ vì bất đắc dĩ, hoặc cũng thể vô ý để mất , cũng thể là vì thương , thể bây giờ họ còn nhớ đến , nhưng vẫn thương họ.’
“Chú dì, A Hành là trầm tính, gặp chuyện gì cũng , cái gì cũng thích giấu trong lòng, nhưng thể hiểu lầm , yêu , yêu. Mọi đều là những quan trọng trong lòng .”
Cận Ân yên lặng , hốc mắt ướt át.
Bầu khí cuộc trò chuyện , đó Cận Ân còn về cuộc sống của Hoắc Cận Hành khi về nhà.
Khoảng thời gian đó Hạ Thụ, cô chuyên chú, giống như cô trải qua những ngày tháng tẻ nhạt đó với , cảm nhận con đường từng lựa chọn.
Thành tích Hoắc Cận Hành , khi trường tư nhân, vẫn liên tục thứ nhất.
Vào ngày bỗng mất liên lạc với cô, loạn ở trường học một trận. Sau đó cuối cùng cũng đến ngày nghỉ về nhà, đỏ mắt cầu xin bọn họ để trở Thanh Thành.
Sau khi trở về từ Thanh Thành, hồn bay phách lạc, lúc nào cũng uể oải.
Đi thi thì nộp giấy trắng, thành tích xuống dốc phanh, trốn học, mắc nghiêm trọng.
Ông cụ Hoắc vô cùng tức giận, đón về nhà, nhốt trong nhà, để cho bình tĩnh suy nghĩ .
Anh dùng thế lực nhà họ Hoắc tìm cô, nhưng tìm thấy, trốn trong phòng một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-296.html.]
Hoắc Cận Hành học uống rượu, ngờ bệnh đau dày tái phát, dọa nhà họ Hoắc một phen, đây là đầu tiên phát hiện uống rượu , viện vài ngày mới khá lên .
Sau đó tròn mười tám tuổi, hiến máu, hàng năm đều .
Anh qua nhiều kho m.á.u hiếm, từ Nam Xuyên, đến Đế Đô, nhưng đều cái tên mong .
Bọn họ cũng hỏi nào.
Khi Hạ Thụ khỏi phòng Cận Ân và Hoắc Chấn Xuyên, trong lòng cô thấy ấm áp, cũng thấy nặng trĩu.
Gặp Hoắc Cận Hành ở cuối hành lang.
Hôm nay, Hoắc Cận Hành đến trụ sở chính của Quân Dục ở Nam Xuyên với Hoắc Cận Diễm, trở về, mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng sạch sẽ, thắt cà vạt cẩn thận.
Hạ Thụ dừng bước, cô đó từng bước về phía cô, ánh mắt dừng mặt .
Xung quanh như tản ánh sáng, thấy cô gái đối diện dừng , lập tức qua, mặt cô, xoa đầu cô: “Sao ?”
Hạ Thụ ngẩng đầu, hề chớp mắt, đầu ngón tay nghịch cà vạt của .
Người đàn ông dịu dàng: “Hạ Thụ?”
Hạ Thụ cong môi, cô bỗng kéo cà vạt của về phía .
Hoắc Cận Hành cô kéo, cả đổ về phía , cô vòng tay ôm lấy , ý càng sâu hơn.
Nụ hôn mềm mại ngọt ngào rơi xuống cổ , khuôn mặt Hạ Thụ vùi cổ , thổi khí bên tai : “A Hành, em thật sự yêu !”
…
Ngày hai chính thức rời khỏi Nam Xuyên, cả nhà họ Hoắc đều tiễn.