Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, ông cụ Hạ : “Sau A Hành đừng học khối Tự nhiên nữa. Ông dự định để cháu chuyển sang khối Xã hội.”
Vừa dứt lời, phòng ăn vẫn im lặng như cũ. Mấy ở vị trí chính hai mắt , nhất thời kịp phản ứng .
Chỉ thiếu niên vẫn bình tĩnh.
Người đầu tiên mở miệng là Hạ Thụ. Cô Tống Hành, khó hiểu: “Ông nội, tại ? A Hành học khối tự nhiên cũng mà.”
Ông cụ Hạ dùng khăn ăn lau môi, khuôn mặt nghiêm túc giận tự uy: “Không thể lặp chuyện nữa.”
Hạ Thụ nhớ .
……
Sự việc xảy một tuần , đúng cuộc thi giữa 100 của trường.
Nói đến việc cũng đơn giản. Tiết thể dục ngày hôm đó tuyết lớn, lớp 1 khối xã hội của Hạ Thụ học thể dục ngày hôm đó.
Tiết thể dục của trường cấp 3 Nhất Trung Thanh Thành, giữa mỗi học kỳ sẽ tiến hành kiểm tra thể chất, ngày đó tiến hành đến phần kiểm tra đánh giá gập bụng.
Theo lý thuyết thì hề nguy hiểm, cũng nên xảy chuyện ngoài ý nào. thật may, ngày hôm đó trong phòng tập thể dục một cái khung kim loại đang dựng dở. Đến lượt Hạ Thụ kiểm tra thì khung kim loại bỗng đổ sập xuống .
May mắn Hạ Thụ tránh nhanh, nhưng khung kim loại một mảnh gỉ sắt sắc nhọn cứa cánh tay trái của cô. Lúc đó m.á.u chảy đầy đất, thể ngăn .
Giáo viên thể dục dọa sợ, dẫn đến phòng ý tế mà gọi thẳng xe cứu thương.
Trên đường, chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho Tống Hành. lúc ngày hôm đó Tống Hành đại diện cho trường học tham dự cuộc thi Vật lý, ở trong thành phố Thanh Thành.
Cũng may, bác sĩ kiểm tra cho Hạ Thu thương đến động mạch. Trước khi đưa đến bệnh viện thì m.á.u ngừng chảy, đó vết thương khâu ba mũi.
Trách nhiệm chính của chuyện đương nhiên do nhà trường chịu trách nhiệm. cũng gõ một hồi chuông cảnh báo cho nhà họ Hạ. Càng nghĩ, ông cụ Hạ chỉ thể nghĩ một biện pháp lo tính như .
Hạ Thụ hiểu ý của ông nội, nhưng trong lòng cũng dám gật đầu bừa: “Ông nội, chuyện chỉ là ngoài ý , liên quan đến A Hành. A Hành thích học khối tự nhiên, ông thể để chuyển qua khối xã hội.”
“ , ba.” Hạ Hùng Hải cũng : “Học môn văn học môn lý xem hứng thú, ba định để mỗi ngày 24 tiếng A Hành đều theo Tiểu Mộc , như quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-3.html.]
Mã Tuấn hiểu lắm, nhưng từ lời và nét mặt của bọn họ ít nhiều cũng thể đoán đây là chuyện gì với Tống Hành. Cậu liếc mắt phía .
Nét mặt chút vui sướng khi thấy khác gặp họa.
Tống Hành , lông mi rũ xuống.
Ông cụ Hạ : “Cho nên, ông cũng bàn bạc qua với , cụ thể vẫn hỏi ý của A Hành.”
Đầu ngón tay đặt ở mặt bàn gỗ gõ nhẹ, âm thanh trầm thấp mặc dù nhạt nhẽo nhưng cũng uy nghiêm. Hạ Thụ và Hạ Hùng Hải đáp lời của ông cụ nhưng vẫn về phía Tống Hành, đợi câu trả lời của .
Ánh mắt Hạ Thụ hiện lên nét vội vàng, cô khẽ lắc đầu.
Thiếu niên gầy khẽ mím môi .
Từ đầu đến cuối, Tống Hành cũng từng tỏ thái độ gì, cho đến khoảnh khắc , lẳng lặng nâng mắt lên, con ngươi mắt đen nhánh.
“Ông nội Hạ, cháu thể chuyển đến khối xã hội.”
–
11 giờ tối, Tống Hành trở về phòng.
Đèn bàn “Tách” một tiếng, một tầng ánh sáng màu cam nhạt chiếu sáng lên sườn mặt trong trẻo trai của thiếu niên.
Đôi mắt của sáng.
Bàn học của Tống Hành sạch sẽ, mặt bàn mấy quyển sách, một cốc nước.
Một cây xanh nhỏ bằng giấy ở góc bàn, bằng tay thô, nhưng xinh , tổng thể hợp với bầu căn cứ .
Bức rèm kéo , Tống Hành bàn học, lấy một lọ thuốc nhỏ và tăm bông y tế trong ngăn tủ .
Bạch dược Vân Nam còn, lúc cầm lên thì khẽ nhíu mày. Xác nhận là bình rỗng, đóng nắp và vứt sang một bên.
Mọi thứ cũng chuẩn xong hết. Anh nhẹ nhàng cởi cúc áo sơ mi đồng phục ở cổ tay trái, cẩn thận xắn lên hai gấu.
Màu da của thiếu niên trắng nõn, các khớp xương tay thon dài, ngay cả xương cổ tay cũng phá lệ. Chỉ là làn da ở cánh tay vài vết bầm tím.