Sinh nhật mười sáu tuổi, tâm trạng của Hạ Thụ gặp sự đổi quá lớn, trải qua đau khổ vui vẻ.
Sau khi nhà họ Hạ trở về tổ chức cho Hạ Thụ một party sinh nhật nho nhỏ, từng một đều tặng quà. Hạ lão gia hy vọng Hạ Thụ thể bình an cả đời, nên tặng cô một tấm thẻ bài Phật bằng vàng ròng. Hạ Hùng Hải tặng một chiếc máy tính xách tay kiểu dáng mới nhất, còn âm thầm tặng một chiếc cho Tống Hành.
Hạ Mẫn Quân đơn giản hơn, tặng một chiếc lắc tay thủy tinh màu hồng nhạt. Hạ Thụ đều thích.
Ngày hôm là ngày thi cuối tháng. Sáng sớm thức dậy, trang trí sinh nhật trong phòng khách còn kịp tháo xuống. Hạ Thụ dậy muộn, lúc đến phòng ăn thì những khác đều đến .
“Ông nội, ba, cô.” Cô gọi từng lớn trong nhà, ánh mắt vô tình lướt qua chỗ bàn của thiếu niên, mỉm : “Xin , tớ đến muộn.”
Tống Hành yên lặng cô.
“Tiểu Mộc và A Hành hôm nay kỳ thi nhỉ.” Hạ Hùng Hải ha hả, gọi dì giúp việc mang thêm chén đũa cho cô: “Không , ngủ nhiều một chút, ngủ đủ thì tinh thần , lên trường thi cũng tinh thần.”
“Cảm ơn ba.” Nét mặt Hạ Thụ tươi ngọt ngào.
Sáng nay khí bữa ăn tất cả đều như bình thường, chỉ Mã Tuấn, bắt đầu từ lúc Hạ Thụ bàn khác thường.
Cậu ăn như hổ đói giống thường ngày, ngược sợ hãi rụt rè, ngừng trộm Hạ Thụ, dường như gì với cô nhưng dám , mặt căng như sắp .
Hạ Thụ nhạy bén phát hiện, giữa lúc đang ăn quan tâm hỏi một câu: “Hôm nay Tiểu Tuấn ?”
Câu hỏi cũng nhắc nhở những khác, trong nháy mắt cùng qua phía Mã Tuấn.
Quả nhiên phát hiện tâm trạng của chút bất thường, cũng hỏi thăm tới tấp.
Dường như sự tủi tràn đầy đè nén đến cực điểm, hô hấp của Mã Tuấn càng ngày càng dồn dập, bỗng nhiên “Oa” một tiếng sấp lên bàn lớn.
Cả bàn sợ hãi, vội vàng buông đũa lên an ủi. Hạ Mẫn Quân lo lắng nhất, ở bên cạnh vỗ lưng thúc giục: “Làm ? Con hả? Có ai bắt nạt con , con cho chứ!”
Lúc chuyện bà ngước mắt liếc một chút về cuối bàn. Tống Hành chỉ , trong lòng một chút kinh ngạc.
“Không ai bắt nạt con…” Rất lâu cuối cùng cũng ngẩng đầu, giọng nức nở thì thầm: “Con, con chỉ là cảm thấy với chị họ. Ngày hôm qua là sinh nhật chị họ, đều tặng quà, còn con tặng gì cả. Con, con, oa…” Nói xong cảm xúc của kích động, lớn nữa.
Còn tưởng là cái gì. Trái cả nhà thì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-30.html.]
Mặt Hạ Mẫn Quân lộ vẻ vui mừng: “Ai ôi, chỉ chút chuyện thế , con đến nỗi ! Chị con cũng trách con! Được đừng , con trai lớn bao nhiêu còn !”
“ đấy, Tiểu Tuấn còn nhỏ .” Hạ Thụ cũng an ủi: “Có lòng là , chị trách em.”
“Em, thật em chuẩn .” Cậu cúi đầu, giọng yếu ớt, mang theo nhiều sự áy náy và ân hận: “Đó là, đó là…”
Nét mặt trong nhà lộ vẻ nghi ngờ.
Hạ Thụ cũng khó hiểu mà chớp mắt.
Dường như do dự và áy náy, chầm chậm lấy một thứ từ bàn, đặt bàn ăn.
Một cái cung đàn gãy thành hai đoạn.
Tống Hành đột nhiên hít sâu một .
Cung đàn …
Cái rõ ràng vứt ngoài tiệm đàn, cố chấp đầu cung đàn…
Người trong nhà khỏi bất ngờ. Ánh mắt Mã Tuấn lướt nhanh qua mặt Tống Hành, lóc : “Cái , chính là quà sinh nhật em chuẩn cho chị họ. mà xin chị họ, ngày hôm qua tuyết rơi, đường quá trơn, em ngã một cái, nó rơi gãy. Rất xin hic…”
Hạ Mẫn Quân bỗng thấy vui mừng đau lòng, vươn tay ôm con trai trong lòng, hỏi: “Cung đàn đắt như , con mua ? Con lấy nhiều tiền như hả?”
Mã Tuấn nức nở : “Con dùng tiền tiêu vặt mua, con tích góp vài tháng, cuối cùng cũng đủ mua cung đàn tặng chị họ, ngờ tới con rơi gãy.”
Nghe , Hạ lão gia và Hạ Hùng Hải cũng khỏi dỗ dành thương xót. Hạ lão gia gật đầu: “Trưởng thành .”
Chiếc đũa cẩn thận chạm rơi mặt đất, Mã Tuấn khom nhặt.
Lúc dậy liếc về phía Tống Hành, trong mắt Mã Tuấn thoáng qua một vẻ hả hê dễ nhận .
“Tiểu Tuấn.” Ánh mắt Hạ Thụ vẫn luôn cung đàn , mặc dù cũng thấy tiếc nuối, nhưng cũng từ trong tim thật chân thành mà cảm ơn: “Cảm ơn em.”
Khi sự việc nhỏ chen giữa qua , bầu trong phòng ăn ấm áp, trong lúc chuyện quên cảm thán Mã Tuấn hiểu chuyện. Ngay cả Hạ Mẫn Quân cũng nhịn gấp cho mấy đũa thức ăn nhiều.
“Anh A Hành hôm qua tặng quà cho chị họ ?” Không bao lâu, Mã Tuấn đột nhiên giống như vô tình nhắc tới.