Có một Hạ Thụ rảnh rỗi đến tập đoàn Quân Dục tìm Hoắc Cận Hành, nhưng ngăn bên , hôm đó bận họp nên cô đợi lâu. Hoắc Cận Hành lo lắng sẽ tình huống như , nên đặc biệt phê duyệt thẻ Quân Dục cho cô, quyền hạn giống như .
Hạ Thụ thuận lợi thẳng lên tầng cao nhất, cô dám bật nhiều đèn, chỉ bật một chiếc đèn nhỏ tường để quan sát bộ sảnh.
Cô hít sâu một .
Đồ sộ.
, đồ sộ.
Đây là phản ứng đầu tiên của Hạ Thụ.
Cô xung quanh, đầy rẫy màu đỏ, những sợi dây màu vàng lơ lửng, trần nhà bằng gỗ lim chạm khắc, hoa rơi bay tán loạn.
Những thứ dùng cho nghi thức ngày mai đặt chiếc bàn cách đó xa, cô qua, cầm lấy chiếc quạt tròn thêu chỉ vàng lên.
“Em gì ?” Bỗng một giọng vang lên.
Hạ Thụ hoảng sợ, đầu thì thấy một bóng đang tiến .
Hội trường rộng lớn, yên tĩnh, tiếng bước chân rõ ràng, khiến tim Hạ Thụ nhảy dựng.
Hoắc Cận Hành đến gần cô.
Hạ Thụ thấy là thì thở phào, ánh mắt sáng ngời, ngạc nhiên hỏi: “A Hành, ở đây?”
“Em cũng ở đây?” Hai tay đút trong túi quần, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, ánh đèn hắt trông vẻ dịu dàng: “Anh ngủ , đến đây xem.”
“Ồ…”
Người nhà Hoắc Cận Hành ở Đế Đô, ở chung cư một quá cô quạnh, thích hợp với ngày kết hôn, nên tổ chức lễ đón dâu về chung cư, nên thuê một phòng ở Hoàng Đô phòng tân hôn.
Mấy ngày nay bận rộn công việc chuẩn hôn lễ ở Hoàng Đô, tính , hai ba ngày Hạ Thụ gặp .
Hạ Thụ lưu luyến , cô bỗng nghĩ đến cái gì đó, nâng quạt tròn trong tay lên che kín mặt.
Hoắc Cận Hành ngạc nhiên: “Em gì ?”
“Em theo tập tục!” Cô , nhưng cô , cô di chuyển quạt tròn xuống, chỉ để lộ đôi mắt, chớp chớp mắt : “A Hành, ngày xưa ngày lễ cưới, cô dâu gặp mặt chú rể, nếu sẽ điềm !”
Hoắc Cận Hành trê , chìa tay lấy cây quạt .
Hạ Thụ ngạc nhiên, vội vàng lấy tay che mặt.
“Lúc năm tuổi em như thế nào .” Anh mạnh mẽ kéo tay cô xuống: “Bây giờ che cũng kịp.”
Cô cố chấp với , nhưng thể lay chuyển , cô nhắm mắt , tự lừa dối , dù cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-306.html.]
Cô nhắm mắt, còn cố ý lè lưỡi với , cố ý chọc giận .
Hoắc Cận Hành hết cách, cúi xuống vành tai cô: “Em mau mở mắt .”
Hơi thở ấm áp bỗng phảng phất qua lỗ tai, Hạ Thụ vội rụt cổ .
Không mở.
“Không mở sẽ hôn em.”
Đôi mắt hạnh bỗng mở như ấn công tắc, Hạ Thụ tức giận trừng , hai má phồng lên như cá nóc.
Anh véo má cô.
Ánh mắt Hạ Thụ liếc xung quanh hội trường, cô cực kỳ hưng phấn: “A Hành, đây là bất ngờ ?”
“Ừ.” Anh chậm chạp theo cô, cô chạm đèn lồ ng nhỏ, chốc lát giật nhẹ đuôi phượng hoàng, ánh mắt rời khỏi cô.
“Thích ?”
“Có!” Hạ Thụ giữa những đóa hoa cẩm tú, cô đầu : “Rất thích.”
Hoắc Cận Hành cô: “Chờ ngày mai chiếu sáng sẽ càng hấp dẫn hơn.”
Hạ Thụ nở nụ , hào hứng nhào lòng , ôm cổ , hôn lên ôm .
Hoắc Cận Hành ôm lấy eo cô.
Đồ cưới của bọn họ treo cẩn thận sân khấu, là ủi, một nếp nhăn, một hạt bụi, còn mùi hương dễ ngửi.
Đây là đầu tiên Hạ Thụ thấy trang phục của Hoắc Cận Hành, nó màu đỏ thẫm với đường viền màu đen, đai lưng thêu hoa văn mây và rồng, và cây trúc, tượng trưng cho sự thanh liêm chính trực.
Cô vô cùng ngạc nhiên, chằm chằm quần áo của , đó tưởng tượng dáng vẻ mặc , vui vẻ đề nghị: “A Hành, mặc cho em xem ?”
“Không ngày mai thể thấy ?”
“Anh mặc thử mà, mặc cho em thôi!”
Hạ Thụ bây giờ, ôm nũng. Hoắc Cận Hành hết cách với cô, chỉ thể lấy quần áo xuống, mặc khoác .
Trang phục nhiều lớp, mặc cũng phức tạp, từ áo bên trong, áo ngắn, áo khoác ngoài…
Sau khi mặc xong, Hoắc Cận Hành mới xoay về phía Hạ Thụ.
Hạ Thụ cũng đang tùy ý kéo vạt áo cưới, nghịch nghịch tay áo, khi ngước mắt lên, trong mắt cô phản chiếu trai mặc đồ đỏ.
Cô ngây .
Tỉ lệ dáng của Hoắc Cận Hành chuẩn, dáng cao, chân dài, mặc hán phục tạo nên cảm giác công tử tự tin kiêu ngạo.