Anh cách Hạ Thụ mấy bước, một cây hoa đào giả phía .
Đóa hoa rũ xuống, thong dong bước đến, phảng phất giống như thật sự là trai nổi bật nhất ở thành cổ Trường An.
Hạ Thụ ngẩn , trong đầu xuất hiện một câu thơ.
Cô bật thốt : “Du xuân, hoa hạnh thổi bay rợp đầu. Thiếu niên nhà ai đường, thập phần phong lưu.” ( Bài thơ Tư Đế Hương của Vi Trang thời Đường)
Hoắc Cận Hành ngạc nhiên, nhanh chân bước đến cạnh cô.
“Quả nhiên là trình độ đại học.” Anh xoa đầu cô: “Từ ngữ phong phú như .”
Hạ Thụ mím môi , ngẩng đầu nhịn nhiều thêm.
Trên đỉnh đầu bọn họ một bóng đèn mờ nhạt, rọi xuống hai , Hoắc Cận Hành bỗng : “Nhà em.”
“Cái gì?” Một câu đầu đuôi, Hạ Thụ mở to mắt, cô hiểu.
“Thiếu niên nhà ai đường.”
Hoắc Cận Hành thong thả thuật , ánh mắt dừng mặt cô: “Nhà em.”
Tim Hạ Thụ đập mạch, đầu ngón tay miết chặt vạt áo: “Lễ cưới còn xong …”
Anh cũng phủ nhận, hỏi: “Còn nhớ câu tiếp theo ?”
“…” Hạ Thụ nhớ , hai má đỏ bừng, cúi đầu .
“Em .” Anh cô nhớ rõ, : “Anh .”
Hạ Thụ hổ lườm , cô chầm chậm.
“Thiếp… Muốn gả cho , trao cả đời… Dẫu bỏ rơi vô tình, cũng tủi hổ…”
Ánh mắt Hoắc Cận Hành thâm trầm.
Hoắc Cận Hành chậm rãi vuốt v e gò má của cô, thấp giọng : “Có tình, mãi dứt.”
Hốc mắt Hạ Thụ nóng lên, vui vẻ ôm lấy cánh tay , ngẩng đầu .
Hoắc Cận Hành cũng yên lặng cô.
Giờ phút , cô cho cảm giác khác lạ, lẽ là do ánh sáng m.ô.n.g lung đỉnh đầu, cũng lẽ là do bộ đồ cưới màu đỏ bọn họ, phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà hồng hào như đào, giống như một bức tranh sống động về mỹ nữ cung Trường An.
Đây cũng là đầu tiên thấy cô mặc hán phục, mặc váy đỏ thẫm.
Nét minh diễm, thể so sánh.
Anh lẳng lặng cô, nhịn cúi đầu xuống hôn cô, đôi môi mỏng dừng đôi mô cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-307.html.]
Hạ Thụ nhắm mắt , nghênh đón nụ hôn của .
Yếu hầu cuộn lên trượt xuống, dịu dàng nhấm nháp thở của cô.
Quần áo mùa hè mỏng, áo khoác ngoài váy cưới của Hạ Thụ cũng mỏng. Tay Hoắc Cận Hành lặng lẽ luồn trong vạt áo của cô, lòng bàn tay đặt lên một vùng mềm mại trơn nhẵn.
Hạ Thụ giật , vô thức hừ một tiếng, suýt nữa vững.
Hoắc Cận Hành kịp thời ôm lấy cô.
Đã từng trải qua chuyện thế , cô vốn mẫn cảm, cộng thêm rõ chỗ nào là công tắc của cơ thể cô, chỉ trêu chọc hai ba cái là cô phản ứng rõ ràng.
Hạ Thụ cũng tự nhận , bàn tay lập tức đặt n.g.ự.c , khẽ đẩy một cái, giọng vội vàng yếu ớt: “A Hành…”
Hoắc Cận Hành tách , cô.
Mặt cô đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Vẫn đang ở bên ngoài đấy, đừng…”
Anh chớp mi tựa như ngạc nhiên, khẽ : “Đâu ai.”
“Thì cũng vẫn là ở bên ngoài!” Cô vô cùng hổ, sân trống trải xung quanh, nghĩ đến ngày mai sẽ tiến hành nghi lễ ở đây, qua , bây giờ với lai…
Nghĩ thế nào cũng thấy tự nhiên!
Vốn Hoắc Cận Hành cũng thật sự định cái gì, chỉ là dáng vẻ của cô thì càng thấy thú vị, nhịn mà đùa thêm một lát: “Hạ Thụ, Hoàng Đô Thịnh Hội là của nhà họ Hoắc.
Cho nên tính là ở bên ngoài.
“…” Hạ Thụ trốn phía giá treo đồ như thỏ con trốn chó sói, chằm chằm như gặp đại dịch.
Anh nở nụ , xa xa lẳng lặng cô tiến đến, Hạ Thụ lập tức trốn vung vẩy tay đánh : “Anh, đừng tới đây, đừng tới đây!”
Anh nhạt, chìa tay túm lấy cô: “Yên tâm, gì em .”
Hoắc Cận Hành kéo cô lòng, thấp giọng : “Đêm mai mới là đêm tân hôn, sẽ chờ đến đêm mai.”
Hạ Thụ căm giận , cô chịu gì.
Có cuộc trêu ghẹo , mặt cô càng đỏ hơn, quần áo xộc xệch, lộ xương quai xanh tinh xảo, ánh đèn trông càng trắng nõn, mịn màng hơn.
Anh chằm chằm, bên môi chứa ý , trong mắt chỉ cô.
“Hạ Thụ, em đúng, quả nhiên hán phục màu đỏ hơn váy cưới trắng.”
Mắt Hạ Thụ gợn sóng, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Hoắc Cận Hành hôn như chuồn chuồn lướt qua môi cô, Hạ Thụ cảm giác như ăn kẹo đường, ngọt.
Hoắc Cận Hành : “Ngày mai, em sẽ là cô dâu xinh nhất.”