Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-02-26 17:07:11
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sự tồn tại miếng ngọc của Tống Hành, nhà họ Hạ đều . Năm đó lúc ở cô nhi viện vẫn luôn mang theo, lúc mang đến , là tín vật duy nhất khả năng kết nối với quá khứ. 

 

Có một Mã Tuấn thấy lạ, nên đưa tay qua cướp lấy.

 

Kết quả còn đụng tới cạnh, Tống Hành dùng một chân đá ngã qua một bên.

 

Sau đó nhà họ Hạ cơ bản còn thấy đeo miếng ngọc nào nữa, nhưng cũng đủ hiểu rõ cái đó quan trọng với .

 

Hạ Mẫn Quân với Hạ lão gia: “Ba, ba cũng đừng quản! Mặc kệ con, đến lúc đó đỡ khác cảm thấy chúng xen việc của .”

 

Hạ lão gia vui mà liếc bà một cái.

 

Buổi tối bữa cơm, Hạ lão gia âm thầm gọi Tống Hành đến phòng sách của ông một chuyến.

 

Tống Hành từ lúc gọi thì trong lòng ít nhiều chút linh cảm, cửa thì mắt bắt đầu rũ xuống, Hạ lão gia, cũng chuyện .

 

Trái cách thức của Hạ lão gia mềm mỏng uyển chuyển hơn so với dự đoán, khi chằm chằm thật kỹ thì một lúc mới : “Vết thương đều xử lý xong chứ?”

 

Giọng của ông từ đến nay đều sâu nặng chất phác, mặc dù bình thường chuyện cũng tỏ uy nghiêm.

 

Từ nhỏ Tống Hành đối với ông kính trọng nhiều hơn e sợ, trầm tĩnh đáp: “Xử lý qua ạ.”

 

Hạ lão gia gật đầu: “Lần đụng đến loại chuyện , cần sợ chuyện. Vẫn tự vệ, đám lâu la nhỏ, nhà họ Hạ chúng thể giải quyết .”

 

Tống Hành gì.

 

Trong phòng sách trang trí nhiều đồ dùng bằng gỗ sưa, màu sắc tương đối trầm, thiếu niên áo trắng trong đó, vài phần lành lạnh hợp .

 

Hạ lão gia khuôn mặt trầm tĩnh của thiếu niên, tự dưng trong đầu hiện lên, đầu tiên đánh lúc còn nhỏ, ông lời nào trở về phạt .

 

Lúc đó chính là như . Không phục, nhận sai, cũng lời nào, cho khác căn bản thể gì.

 

Còn ghi thù.

 

Ông im lặng mỉm .

 

Trầm hương đốt bàn phòng sách, tràn ngập mùi hương. Một lúc , Hạ lão gia mở lời: “Đã từng nghĩ đến, trường đại học nào ?”

 

Tống Hành : “Đại học A.”

 

“Đại học A …” Hạ lão gia khẽ ồ một tiếng, giống như suy nghĩ mà như cảm thán, tán thưởng: “Trường nổi tiếng ở thủ đô, tệ. Thành tích con , đại học A là chuyện đương nhiên.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-32.html.]

Tống Hành cách nào thăm dò hàm ý trong lời ông , nên đáp gì, chỉ thể yên lặng.

 

Hạ lão gia than thở: “ mà thành tích của Tiểu Mộc so với con, kém một chút, đoán chừng đại học A , nhiều nhất cũng chỉ thể trường sư phạm A, cuối cùng cũng bằng con.”

 

Anh ngừng , trong lòng mơ hồ suy đoán ý của ông: “Con sẽ trường sư phạm A.”

 

“Không.” Nào ngờ Hạ lão gia xua tay bác bỏ lời , trong ánh mắt ý , nhưng lời kiên quyết: “Con đại học A .”

 

Tống Hành ngẩn .

 

Hạ lão gia rộ lên: “Con trưởng thành , đúng là chuyện thích , chuyên ngành yêu thích, cuộc sống mong . Nói cũng là bọn , lúc còn còn nhỏ như mang con về, nhưng vẫn ràng buộc con bên cạnh Tiểu Mộc. Đại học là liên quan đến tương lai, trò đùa, quyết định chọn đại học A thì là đại học A, cần sửa. Con thế nào?”

 

Lúc chuyện ông điềm đạm, giống như lớn đang kiên nhẫn khuyên bảo hậu bối. Trái tim Tống Hành giống như trượt ngã xuống động đáy lã chã rơi xuống.

 

Từ đến nay là một đứa trẻ thông minh, Hạ lão gia hiểu .

 

“Ngoài , là Tiểu Mộc hiểu chuyện, miếng ngọc của con quý giá, tùy tiện cho khác. Nếu con bé ngọc,” Ông lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt tay : “Con đem cái đưa cho nó. Con là hậu bối, trong nhà thể lấy đồ của con .”

 

Trong hộp đặt một khối phỉ thúy thượng hạng, xanh biếc ướt át.

 

Lúc phòng sách bước chân Tống Hành chậm, tay tự chủ mà bấu cổ áo , đụng một mặt gỗ nhỏ cứng rắn bên trong.

 

Mặt gỗ dán làn da ở n.g.ự.c , giây phút giống như lửa đốt, thiêu cháy đến một bên tim phổi đều bắt đầu đau.

 

Ý của Hạ lão gia, hiểu rõ.

 

Anh thể đến cùng một thành phố với cô, thể cùng một trường đại học. Tất cả đều giống như hiện tại, thể ở cùng một gian với cô, nhưng đây thể là cách gần nhất, cũng là xa nhất.

 

Anh thể ở cùng một nơi với cô.

 

Đã từng còn cách một vách ngăn lén lút , cho thấy, cũng sợ , thấy cũng thể giả vờ .

 

Một lời ước định ngọc mộc với thiếu nữ, cho trằn trọc cả đêm, tưởng tượng vô khả năng.

 

Cuối hành lang là một ô cửa sổ nhỏ, cửa sổ đóng kín, bệ cửa đọng một lớp tuyết nhỏ.

 

Trái hôm nay trời quang, mặt trăng sáng ngời, còn mấy ngôi .

 

Tống Hành dùng đầu ngón tay chạm tuyết, lạnh buốt.

 

Mùa đông năm nay khá ấm áp. Khiến gần như quên, mùa đông ấm áp hơn nữa, tuyết vẫn giá lạnh.

 

ánh mặt trời cho chói mắt, cho nên mới sinh vọng tưởng như .

Loading...