Mã Tuấn đối với cũng là oán hận chất chứa nhiều năm. Nghĩ đến quá khứ mỗi ông ngoại so sánh với thì luôn là mắng, càng nghĩ càng giận.
Chuyện cung đàn đó, vốn dĩ mượn cơ hội chơi một vố, để cho ông ngoại và cả nhà chỉ tặng quà cho chị họ, sinh ghét bỏ . Ai ngờ đem miếng ngọc nát của tặng chị họ, thật sự đủ mê hoặc khác.
Hạ Mẫn Quân kéo : “Con gì?”
“Y da đừng quan tâm!” Cậu lười đến, đếm xỉa đến Hạ Mẫn Quân vẫn luôn truy hỏi, vội vàng về phòng.
Lại qua mấy ngày, truyền một tin tức, trong sân trường Nhất Trung cảnh tượng đột nhiên một cơn bão tuyết ùn ùn kéo đến.
Chiều hôm đó là giờ sinh hoạt lớp, vốn dĩ Tống Hành giống như khi đang giải đáp câu hỏi cho một nam sinh. Bên ngoài phòng học ồn ào huyên náo, đột nhiên xảy chuyện gì, rộ lên một âm thanh kinh ngạc chấn động một vùng.
“Đề cuối cùng thể đưa X bằng căn một phần ba.” Anh giảng xong một loạt đề, thấy ồn ào động tĩnh bên ngoài, nghĩ nhiều, mở giấy nháp mới định tiếp tục giảng.
Lúc hấp tấp chạy trong phòng học, chạy kêu như phát hiện đại lục mới: “Này các thấy ? Bên ngoài Tống Hành…” thấy Tống Hành còn ở đây, giọng của cô trong biến mất trong nháy mắt, tin tức giống như dịch bệnh nhanh chóng âm thầm lan truyền khắp phòng học.
Tống Hành dừng ngòi bút một chút.
Trong nháy mắt trong lòng đại khái đoán xảy chuyện gì, nhưng mau bắt đầu di chuyển ngòi bút, sắc mặt chút gợn sóng.
Anh giảng tiếp: “Đề , bởi vì điểm P hypebol, cho nên…”
Luồng khí bên cạnh im ắng chấn động, nhiều tần thấp xôn xao và kiêng dè bắt đầu quanh quẩn xung quanh, rõ ràng yên tĩnh, nhưng mỗi một câu khác thường rõ rệt.
“Thì trai của Hạ Thụ, là nhà họ Hạ nhận nuôi…”
“Chẳng trách cùng nhóm m.á.u với Hạ Thụ, là nguồn cung cấp m.á.u cho Hạ Thụ.”
“Ba của là tội phạm g.i.ế.c !”
…
Tống Hành rũ mắt, vẫn tiếp tục: “… Rút gọn X1X2 bằng tám phần chín a bình phương, cho nên tám phần chín a bình phương bằng…”
“Con trai của tội phạm g.i.ế.c là bên cạnh chúng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-35.html.]
“Quá dọa ! Cậu vẫn luôn học Taekwondo, cũng khuynh hướng bạo lực hả.”
“Thật chừng, nhớ thời gian mặt thương , là gặp côn đồ, bây giờ thấy…”
“… a bình phương bằng 2, phương trình hypebol sẽ là hai phần X bình phương trừ…”
“Sau cũng đừng hỏi đề nữa.”
“Con của tội phạm g.i.ế.c đều mang gen chống đối con chống đối xã hội!”
“Tại trường học như hả, còn nhận con trai của tội phạm g.i.ế.c …”
Âm thanh ồn ào bên cạnh càng lúc càng lớn, đủ loại ánh mắt cũng càng ngày càng rõ ràng. Vẻ mặt Tống Hành từ đầu đến cuối đều lạnh lùng.
thật hỏi đề bên cạnh chút chịu đựng , lo lắng : “Tống Hành…”
Sắc mặt Tống Hành tái nhợt, xong đáp án cuối cùng, khàn giọng : “Trước hết đến đây thôi.”
Nói xong dậy, trong ánh mắt kỳ lạ né tránh của bình tĩnh phòng học.
Bên ngoài tuyết rơi lớn.
Ngọn nguồn xôn xao là mục thông báo trong sân trường, dọc theo đường , nhiều đều một bên hoảng sợ tránh né một bên lén lút đánh giá.
Càng tới gần mục thông báo, những trận bàn tán lung tung rối loạn càng nhiều, cũng càng sôi nổi.
Từ đầu đến cuối sống lưng luôn thẳng tắp.
Cách mục thông báo còn năm mươi mét, một bóng dáng nhỏ bé đến một bước lao qua đám vọt tới mục thông báo, tận lực hét thật to: “A Hành con trai của tội phạm g.i.ế.c !”
Giọng của cô vốn nhỏ, hét lớn tiếng cũng mềm mỏng dịu dàng sức thuyết phục, nhưng vẫn cố chấp: “A Hành con trai của tội phạm g.i.ế.c , đây sự thật! Các đừng tin! Cậu …”
Tống Hành ngạc nhiên, kìm mà dừng , cách xa mấy chục mét cô.
Tuyết rơi nhiều bao la, tất cả tiếng vang bên tai trong nháy mắt đều thấy.
Chỉ tiếng đập của trái tim thiếu niên.