Chuyện náo động quá lớn, ngày hôm trường học liền đưa một thông báo mục thông báo sáng tỏ khối mười một lớp văn một Tống Hành và vụ án g.i.ế.c vợ chấn động Thanh Thành mười năm quan hệ huyết thống trực hệ.
Sau thông báo những lời đồn đại về Tống Hành trong sân trường giảm bớt,
nhưng vẫn cô lập.
Trong văn phòng khối xã hội lớp mười một, Từ Linh với Tống Hành: “Trường học dốc lực giúp em bác bỏ tin đồn, em cần sợ, phần lớn bọn họ là gặp qua loại chuyện , cảm thấy mới mẻ, lúc mới bảo . Chờ thêm một thời gian ngắn, chuyện từ từ sẽ qua, cũng quên. Bản em điều chỉnh tâm trạng, hết học tập chịu ảnh hưởng.”
Tống Hành cửa sổ trong vắt, tuyết bên ngoài hòa với ánh sáng mặt trời trải lên bả vai , đồng phục màu xanh trắng sạch sẽ phản chiếu màu sắc nhạt.
Anh khẽ mím môi, tóc mái sạch sẽ, vùng da tiếp xúc với ánh sáng, thấp thoáng phát sáng.
Yên lặng Từ Linh xong, nhẹ nhàng hạ mắt xuống cằm: “Dạ.”
Từ Linh : “Ngoài , chuyện gì cũng cần chịu đựng. Nếu như bạn học bắt nạt em, em cũng lập tức cho giáo viên và nhà trường, ?”
Tống Hành: “Dạ.”
Nhìn thiếu niên lạnh lùng ít mắt, trong lòng Từ Linh nhịn than nhẹ một nữa.
Liên quan đến thế của Tống Hành, cô qua một chút. Chỉ là cô nhi, từ nhỏ nhận nuôi trong nhà Hạ Thụ, vì nhóm m.á.u trong cơ thể giống với Hạ Thụ.
Khi đó cô cảm thấy đứa nhỏ đáng thương, ngờ tới lưng còn nhiều điều khác ngọn nguồn như .
Thật là nghiệp chướng.
Càng là đứa trẻ nếm trải mùi vị chua xót thì càng hiểu chuyện. đứa trẻ như , đều mang theo vết sẹo lớn lên, khiến cho đau lòng.
Suy cho cùng vẫn là chuyện của nhà khác, cô giáo viên cách nào xen quá nhiều. Từ Linh buông tiếng thở dài: “Hạ Thụ, ?”
Ánh mắt Tống Hành lóe lên.
Từ ngày đó, khi trở về thì tâm trạng Hạ Thụ vẫn lắm, tuyết rơi nhiều ngày, ở bên ngoài lâu, tâm trạng lên xuống, về đến nhà liền sốt cao.
Hai ngày truyền dịch, nhiệt độ giảm xuống một chút, nhưng là lặp lặp . Sáng nay khi cửa thì sốt.
Cũng bây giờ thế nào.
Đầu ngón tay cuộn tròn : “Cậu vẫn .”
“Vậy là .” Từ Linh gật đầu: “Các em ở cùng , mấy ngày em cũng khuyên nhủ em một chút, em đánh , nhà trường nhất định xử lý, biện pháp nào ngoài nghỉ học. Ngoài , mấy ngày nay em nghỉ học em rảnh thì kèm thêm cho em , đừng để sa sút.”
“Dạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-39.html.]
Trên đường về phòng học dọc đường đều đánh giá, thiếu những lui về tránh né . Từ đầu đến cuối dáng Tống Hành thẳng tắp, mắt thẳng, nhanh chóng trở về chỗ của .
Trong phòng học vốn dĩ ồn ào, lúc phòng trong chớp mắt yên tĩnh một chút.
Tiếp âm thanh ồn ào nổi lên, chỉ là thấp hơn ít.
Trong đó thiếu câu bàn tán về , .
Tề Lân cùng với Tống Hành trái mâu thuẫn gì, chút lo lắng mà , dường như gì đó, thôi.
Tưởng Nguyệt Viện vốn dĩ định qua, nhưng thấy xung quanh dường như đều chút kiêng dè, vẫn là từ bỏ.
Tống Hành dửng dưng bình tĩnh, lo mở sách vở tự học.
Lúc một trang giấy đột ngột đặt bàn .
Mặt một đề toán giải.
Anh giật , ngước mắt.
“Có thể giúp tớ giải đề một chút ?” Thẩm Hoài Xuyên lặng bàn , khuôn mặt thanh tú vẻ mặt khiêm tốn.
Dường như thật sự đang khiêm tốn nhờ giảng đề.
Tống Hành nhấp môi, gì, cầm lấy bút xong từng bước giải đề.
Hoàn thành lời giải, đặt bút xuống. Thẩm Hoài Xuyên cầm lấy đáp án một chút, âm thanh nhẹ nhàng : “Cảm ơn.”
Cậu liền xoay di.
“Thật giải.” Tống Hành ở lưng đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Hoài Xuyên .
Tống Hành: “ ?”
Đứng yên hai giây, Thẩm Hoài Xuyên đầu , yên lặng đối diện với ánh mắt tra xét đen nhánh của thiếu niên, một cái: “Không quan trọng, thẹn với lương tâm là .”
…
Hạ Thụ khi truyền dịch ngủ thật lâu, tỉnh phát hiện hạ sốt, ngược đầu vẫn choáng váng.
Ngồi giường trong chốc lát để tỉnh táo , cô khoác áo cửa phòng. Trong biệt thự im ắng, chỉ tiếng bước chân cô.