Lúc , Hạ Hùng Hải và Hạ Mẫn Quân đều đang trong công ty, Tống Hành và Mã Tuấn cũng ở trường học, trong nhà chỉ hai Hạ lão gia và Hạ Thụ.
Nghe thấy tiếng động, Hạ lão gia đẩy cửa , thì thấy Hạ Thụ bước từ phòng của .
Vẻ mặt Hạ lão gia nghiêm túc như một nhất thời nụ hiền hòa: “Tiểu Mộc tỉnh , thế nào? Còn sốt ? Khó chịu ?”
“Con đỡ hơn nhiều , ông nội.” Hạ Thụ nhẹ nhàng mở miệng, giọng khô khốc.
Tính tình Hạ lão gia luôn luôn nghiêm túc khắt khe, lúc còn trẻ ở quân đội dưỡng thành thói quen, cho dù đối mặt với con gái cũng thường ít khi , chỉ đối mặt ảnh chụp của vợ mất hoặc là Hạ Thụ, thỉnh thoảng mới thể lộ một chút dịu dàng.
Suy cho cùng là cháu gái duy nhất của , trời sinh là nhóm m.á.u hiếm như , cẩn thận nâng trong tay cũng sợ rơi vỡ, dám trách móc nặng nề, dạy dỗ nghiêm khắc.
Hạ lão gia sờ tóc cô, : “Đỡ hơn nhiều thì , đừng sợ, gần đây hết ở trong nhà đợi thật , xem như là nghỉ ngơi, thả lòng tâm trạng một chút, bên phía trường học cần lo lắng.”
“Buổi chiều gì ?” Ông ôn tồn hỏi: “Trời trong lắm, khí tệ, thể ngoài một chút, cũng với cơ thể.”
“Muốn tiệm đàn sửa cung đàn ạ.” Hạ Thụ thấp giọng đáp, âm thầm hỏi: “Ông nội, con sai ?”
Hạ lão gia im lặng chớp mắt một cái.
Rất nhanh ông rộ lên, nòi: “Chỉ cần con cảm thấy con sai, thì sai.”
Ánh mắt cô lẳng lặng ông chăm chú: “Vậy, A Hành sai ?”
“…”
Thật cô hỏi, nếu hôm nay đổi là A Hành , cô, thể trách ?
câu hỏi trăn trở bên môi lâu, vẫn là .
Có lẽ chút vấn đề là câu trả lời quá rõ ràng, mới càng dám .
Hạ lão gia thở dài: “Các con đều là đứa trẻ ngoan.”
Buổi chiều lúc tiệm đàn đúng ngày ấm áp nhất, bầu trời ánh mặt trời.
Hạ Thụ xách theo hộp cung, ho khan, đẩy cửa tiệm đàn cũ.
Chuông gió nhỏ ở cửa vang lên tiếng leng keng. Giờ việc, xem đàn nhiều lắm, khi cô ý của cho chủ tiệm đàn .
Ông lão chủ tiệm đàn lúc đến cung đàn gãy thì khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, : “Lại là đàn .”
Hạ Thụ mỉm : “Ông ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-40.html.]
“Đương nhiên.” Ông lão : “Thanh cung đàn là ông .”
Cô cũng cảm thấy chút bất ngờ, hình vẽ chiếc cây nhỏ ở đuôi cung , xuất phát từ trong lòng mà khen ngợi: “Tay nghề của ông thật .”
Ông lão khiêm tốn mà hai tiếng quá khen, chút bất ngờ: “Không nghĩ tới, vẫn tặng nó cho cháu.”
Lông mi Hạ Thụ khẽ chớp, chút hiểu: “Cái gì ạ?”
“Chàng trai đó .” Ông lão : “Chính là nam sinh cao lớn trai. Cậu đến chỗ của ông đặt cung đàn , lễ Giáng Sinh hôm đó tới lấy, vốn dĩ . là chuyện như thế nào, qua một lát trở , cả và mặt đều thương, cung cũng gãy, hỏi ông còn thể sửa . đứt gãy đến mức độ đó còn thể sửa chỗ nào, xách theo nó rời , ngờ tới vẫn tặng nóc ho cháu…”
Ánh nắng mùa đông tươi sáng ấm áp, ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ đến mức giống như giữa mùa hè. Ánh sáng màu vàng xuyên qua cửa sổ vây lấy Hạ Thụ.
Cô cảm giác bản dường như rơi hầm băng sâu nhất những ngày đông lạnh giá nhất.
…
“Trên đường về đụng mấy tên cướp bóc của trẻ con. Đụng chạm vài cái.”
“Không gây chuyện.”
“Xin , tớ chuẩn quà sinh nhật cho .”
…
“Cái chính là quà sinh nhất em chuẩn tặng cho chị họ. chị họ xin , ngày hôm qua tuyết rơi, đường quá trơn, em té một cái, rơi gãy nó.”
“Anh A Hành hôm qua tặng quà cho chị họ ?”
…
“Sau tớ mua cái mới cho .”
Sau tớ, , mua cái mới cho .
Lại…
…
Lúc về đến nhà thì cấp hai tan học, Mã Tuấn đang đóng ổ sô pha gặm khoai tây chiên xem phim truyền hình, thấy trở về đầu gọi một tiếng: “A, chị họ, chị về .”
Sắc mặt Hạ Thụ tái nhợt, bộ biểu cảm đều vô cùng khó coi, hai lời bước nhanh lên nắm lấy cổ áo léo lên: “Em lên cho chị!”
“A…”
Mã Tuấn xảy chuyện gì, phát tiếng thét chói tai. Khoai tây chiên trong tay rơi rớt thảm.