Chàng trai lặng lẽ ánh đèn đường, mặc áo khoác trắng. Ánh sáng từ ngọn đèn bao lấy bộ cơ thể, rõ ràng là sắc màu ấm, mà biến thành lạnh lẽo bởi .
Sự hối hả của đám đông phía nền cho . Người bộ đông đúc, thậm chí là vội vã, nhưng chẳng thể khiến thôi chú ý đến . Dường như hòa với thế giới vội vã đó, yên tĩnh.
Một cô gái hổ, tiến về phía để xin điện thoại.
Anh lắc đầu, lượt từ chối, với thái độ lịch sự và khiêm tốn, cố gắng để khiến khác thấy hổ.
Hạ Thụ đối diện, lặng lẽ .
Yên lặng nghĩ về câu lúc nãy
Thích…
***
Dường như đầu tiên gặp , cũng dáng vẻ như bây giờ.
Cô còn nhớ rõ đó là ngày tuyết rơi, Giáng Sinh năm năm tuổi.
Bởi vì hôm đó là sinh nhật cô nên cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ nhỏ, giống như ngọn lửa nhỏ đêm lễ hội.
Ba cô nhận điện thoại rằng tìm thấy một đứa trẻ nhóm m.á.u AB Rh-trong một trại trẻ mồ côi ở ngoại ô thành phố. Ông nội đưa cô và ba đến trại trẻ mồ côi, cô thấy ở phía xa…
Thời tiết lạnh và tuyết đang rơi…
Anh mặc một chiếc áo khoác cũ , giống như là bộ quần áo cũ do ai đó khuyên tặng, run rẩy trong tuyết.
Vào Giáng sinh, giáo viên ở trại trẻ mồ côi phát kẹo. Một vài đứa khác cướp kẹo của nhưng chỉ yên mặc bọn chúng lấy, sự bình tĩnh của như những bông tuyết lặng lẽ rơi, đẽ nhưng lạnh giá khiến khác cảm thấy đau lòng.
Thế là cô đến gần , cô tìm thấy viên kẹo trong túi và đưa cho . Cô hỏi , “Hôm nay là Giáng sinh, ăn kẹo? Tớ mời ăn kẹo .”
“Ba tớ ông đưa về nhà tớ. Cậu về nhà với tớ ?”
Tay lạnh, lạnh đến mức cô tưởng chừng đang cầm một khối băng.
đến khi cô ấm tay trong túi áo , chợt nhận bề ngoài thì lạnh lùng nhưng trong m.á.u ấm áp.
Sau khi về đến nhà, sức khỏe của kém.
Thiếu canxi, thiếu máu, suy dinh dưỡng… Khi lời bác sĩ, cô luôn cảm thấy mỏng manh như cỏ dại.
ngờ sức mạnh bùng nổ như ?
Bọn trẻ chộp lấy kẹo của cô, đẩy ngã cô. Lần đầu tiên đánh , cho dù áp đảo về lượng, vẫn chịu khuất phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-48.html.]
Sau đó, sự trách móc và mắng mỏ từ ông nội, hề , gì, xin cũng thừa nhận sai, đúng là bướng bỉnh.
Có lẽ lúc đó, cô nên phát hiện vẻ kiêu ngạo và sự kiên trì cố hữu trong con .
Sau đó, chủ động yêu cầu ông nội cho học Taekwondo.
Huấn luyện viên Taekwondo rõ rằng phù hợp. Có vẻ kể từ đó, luôn những vết bầm tím, từng gián đoạn.
dường như bao giờ vì đau.
Cô cũng sợ những vết thương đó, cầu xin đừng nữa. Anh như từng thấy. Mười năm như một, luyện bản qua từng vết sẹo.
Cô thực sự luôn ngưỡng mộ , tán thưởng .
Luôn luôn hảo và cứng cỏi như . Miễn đó là điều , sẽ kiên trì , và bao giờ cũng hết sức , nhất.
cô cũng đau lòng.
Đau lòng cho những vết thương của , t đau lòng cho sự im lặng của .
Gió đêm mùa xuân mát mẻ, thổi bay thời gian, thổi bay quá khứ đau thương.
Tâm trí của cô chôn vùi trong đám bụi và sương mù thời gian, như tuyết mùa đông dần tan khi mùa xuân đến, cuối cùng trở nên rõ ràng hơn.
Hóa những tiếng la hét và nước mắt, giận dữ và đau lòng, sự vui vẻ cam lòng đều cùng một đáp án.
Đó là thích.
–
Đêm đó, tâm trạng của Hạ lão gia vui.
Lúc nào ông cụ cũng nghiêm nghị, nhưng đêm nay ông cụ thường nở nụ , ngay cả trong bữa ăn, ông cụ cũng trả lời vài câu hỏi thừa thãi của đám con cháu.
Hạ Thụ cảm nhận niềm vui của ông cụ, hỏi với nụ tò mò: “Ông . Hôm nay tâm trạng ông vẻ nhỉ?”
Hạ lão gia thì , giả vờ thần bí, gì.
Mặt khác, Hạ Hùng Hải ha ha trả lời: “Có tin , dĩ nhiên ông nội con vui .”
“Tin ?” Hạ Thụ chớp mắt, sang Tống Hành.
Tống Hành nhướng nhẹ mi lên thẳng mắt cô, mơ hồ hiểu . Anh thử buông tay xuống xuống bàn, quả nhiên nhận đĩa bánh dừa cô lặng lẽ truyền cho .
Chiếc đĩa nhỏ đặt thành công lòng bàn tay của . Hạ Thụ cong môi , thoạt trông gian xảo.