Hạ lão gia mỉm : “ , tin . Hợp đồng của công ty nhà chúng bàn bạc thành công. Đó là một Tập đoàn lớn.”
Hạ Thụ liền hiểu rõ: “Tập đoàn nào ạ?”
“Quân Dục”
Hạ Thụ im lặng hít một .
Nhà họ Hạ kinh doanh vật liệu xây dựng.
Hạ lão gia ở trong quân đội từ khi còn nhỏ. Sau khi nghỉ hưu, ông cụ bắt đầu xây dựng một doanh nghiệp kinh doanh vật liệu xây dựng, đúng lúc thị trường vật liệu xây dựng trong nước khởi sắc, ông cụ trở nên giàu , chỗ ở Thanh Thành.
Cô về Tập đoàn Quân Dục của Hoắc thị, gốc rễ ở Nam Xuyên và là một tập đoàn dẫn đầu trong ngành công nghiệp, danh tiếng lớn.
Thậm chí ở thành phố nhỏ Thanh Thành cũng vô trung tâm mua sắm và khách sạn trướng Tập đoàn .
Không chỉ Hạ Thụ bất ngờ, Hạ Mẫn Quân, bên cạnh, thể ngạc nhiên khi điều đó, mừng rỡ hỏi: “Ba ký ?”
Hạ lão gia: “Rồi. là trụ sở chính, chỉ là một chi nhánh của công ty, nhưng đủ để mang lợi ích cho chúng trong vài năm.”
Hạ Mẫn Quân vui mừng, Mã Tuấn ồn ào: “Ông ngoại, nếu lợi hại như , liệu cháu mua chiếc máy bay lái cháu ?”
Hạ Hùng Hải: “Đừng đến máy bay lái, nếu vận khí , còn thể mua máy bay, trực thăng thật cho cháu.”
“Quá tuyệt vời!” Mã Tuấn vui vẻ giơ tay lên.
Một nhà chỉ Tống Hành là lạnh nhạt, thấy đối diện ngọt ngào, cũng vô thức cong môi.
Ăn cơm tối xong, Hạ Thụ lấy dũng khí, ôm sách vở gõ cửa phòng Tống Hành.
Cửa mở , ngọn đèn màu cam chiếu xuống chân cô.
Tống Hành ở cửa, lưng ánh đèn nên cả như ánh sáng bao quanh.
“Hạ Thụ?”
“Ừ…” Đôi mắt hạnh của Hạ Thụ trong veo, nhẹ giọng : “A Hành, tớ thể bài tập về nhà với ?”
Cô , cũng tại , lẽ ý thức thích phương diện nên tim cô đập nhanh, nhịn .
Mặt Hạ Thụ dần đỏ lên.
Tống Hành dừng hai giây, nghiêng tránh khỏi cửa.
Trong lòng Hạ Thụ cảm thấy vui mừng, chạy phòng .
Đèn bàn học bật sáng, bàn Tống Hành một quyển bài tập lịch sử còn xong. Quả nhiên cũng đang bài tập về nhà.
Cô nó, kéo một cái ghế đẩu nhỏ xuống bên cạnh, mở bài tập giống của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-49.html.]
“Đừng ghế đó.” Tống Hành ở bên cạnh khẽ kéo tay cô dậy, đó đẩy một cái ghế dựa bàn học.
Ghế tựa chỗ tựa lưng, ghế đẩu .
Anh bảo cô xuống, đồng thời lấy một miếng đệm hình vuông giường kê phía lưng cô
Hạ Thụ từ chối, đệm dựa lưng mềm mại, lòng cô cũng mềm nhũn, cô trộm , lén .
Ngồi xuống ghế cô mới , Tống Hành cầm tập đề thi mặt cô sang chỗ , đang định tiếp, bỗng dừng , : “ Có câu nào hiểu ?”
“À… Có, .” Anh bỗng sang khiến cô bất ngờ, Hạ Thụ bắt gặp ánh mắt của , tim bỗng đập nhanh, cô vội vàng mặt .
Cô bỗng cảm thấy buồn bực vô cớ, cảm giác hiểu rõ lòng là ? Thậm chí cô còn dám thẳng mắt A Hành.
Cô lôi bài tập toán cô , dối: “Bài và cả bài .”
Đầu ngón tay trắng nõn của Tống Hành ấn nhẹ lên bề mặt tờ giấy, lông mi rủ xuống, lướt qua đề bài và bắt đầu giải thích.
“Trong câu hỏi , vì t bằng sinX, như …”
Giọng của thanh niên rõ ràng và trầm ấm, vẻ mặt của nghiêm túc, dường như một làn gió xuân yên tĩnh lướt nhẹ qua tai cô gái.
Hạ Thư chỉ đoạn đầu, ánh mắt chậm rãi chuyển từ quyển tập sang tay , thong thả ngắm mặt .
Các đốt ngón tay của mảnh mai, các móng tay của cắt tỉa gọn gàng và đẽ, ngọn đèn dường như nó phát sáng như những viên ngọc.
Đường cong cằm rõ nét, lông mi cũng dài, đôi môi màu hồng nhạt, hình dáng đôi môi cũng .
Cô đến thất thần, giống như bỗng con nai chạy tim cô, khiến tim cô đập mạnh.
“…. Vậy cuối cùng miền giá trị của hàm là âm một và năm phần bốn.”
Giảng một bài xong, Tống Hành khẽ ngước mắt lên và đối diện với đôi mắt nâu tuyệt của cô.
Hạ Thụ giật .
Con nai trong lòng càng chạy loạn hơn, cô vội thu hồi ánh mắt.
Tống Hành nhận thấy sự khác thường, im lặng trong một giây hỏi: “Cậu hiểu ?”
“Có, hiểu .” Hạ Thụ mập mờ .
Sau một lúc, cô lấy hết can đảm ngẩng đầu, nghiêm túc gật đầu với , má cô ửng hồng, “Có! Tớ hiểu !”
“Vậy với tớ một .”
“…”
Nhìn thấy khuôn mặt bỗng ngớ của cô, Tống Hành thầm. Bỗng khẽ thở dài, lấy một tờ giấy trắng , cầm bút cụ thể lời giải cho cô.