Gia đình đó đến.
Cô im lặng giày, lúc thấy Hạ Mẫn Quân đang tươi trò chuyện gì đó với bà chủ của gia đình , bầu khí vui vẻ.
Hạ Mẫn Quân : “Đứa trẻ A Hành , thật sự là một đứa trẻ ngoan. Dáng dấp , thành tích cũng , hơn nữa còn vô cùng ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Người trong nhà chúng thật sự thích thằng bé, nuôi dưỡng như con ruột của .”
“Ai ngờ rằng thằng bé thế như ? Cũng may là gia đình chị, nếu là gia đình nghèo, nhà chúng thật sự nỡ để thằng bé trở về !”
“Đứa nhỏ đúng là phúc, nhà họ Hoắc đều phúc.”
Bà chủ của nhà họ Hoắc tên là Cận Ân, chỉ vóc dáng trẻ trung tao nhã, mà lên cũng dịu dàng: “Cũng là nhà các vị nuôi dưỡng . Nhắc đến đây, nên là gia đình chúng cảm ơn gia đình , nuôi dạy thằng bé như thế.”
“Ôi, Tiểu Mộc.” Liếc mắt thấy Hạ Thụ trở về, Hạ Mẫn Quân lập tức tít mắt gọi cô qua.
Cận Ân thấy cô liền , dậy nghênh đón cô: “Đây chính là Tiểu Mộc hả! Hôm qua đến gấp, đặt hết tâm tư lên Tiểu Hành, vẫn kịp chào hỏi, cháu thật xinh , đến đây.”
Tầm mắt của Hạ Thụ từ đầu đến cuối đều chằm chằm Hạ Mẫn Quân, tay giấu trong ống tay áo đồng phục học sinh rộng rãi, ai nhận cô siết c.h.ặ.t t.a.y đến nỗi phát run lên.
Không.
Không .
Bà đang dối! Cô là giờ bà từng thích , cũng từng đối xử tử tế với ! Càng từng xem là con trai ruột!
Những thứ đều là giả dối! Anh như , nhưng từng hưởng những thứ nào.
Cận Ân , nhét một món đồ tay của cô: “Tiểu Mộc, đây là quà dì tặng cho cháu, cám ơn gia đình mấy năm nay chăm sóc Tiểu Hành. Vội vã mua quà biếu, nên ít ỏi, cháu đừng chê.”
Hạ Thụ khẽ cúi đầu .
Cái hộp đó trĩu nặng, ít một chút nào.
Mặc dù thấy bên trong, nhưng từ bên ngoài cũng thể đoán là một bộ đá quý.
Cô thương hiệu , cao cấp xa xỉ.
Cô mua nổi.
Nhà họ Hạ cũng mua .
Thấy cô vẫn luôn gì, Hạ Mẫn Quân nhắc nhở cô: “Tiểu Mộc, mau cám ơn dì Cận . Hôm nay gia đình chú Hoắc, dì Cận giám định ADN với A Hành , khẳng định A Hành là con trai ruột của dì Cận! Trong vòng hai ngày, A Hành sẽ về nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-54.html.]
Cận Ân cũng : “ thế, đến lúc đó, Tiểu Mộc cũng thể đến tiễn, cũng hoan nghênh đến Nam Xuyên chơi bất cứ lúc nào nhé.”
“A Hành thì ?” Hạ Thụ bỗng .
Vẻ mặt của cô biểu cảm, giọng điệu cũng bình tĩnh, tầm mắt lẳng lặng lướt qua từng trong phòng: “A Hành đồng ý về ?”
Trong phòng bỗng yên tĩnh.
Câu hỏi giống như là đụng điều kiêng kỵ gì đó, vẻ mặt của Hạ Mẫn Quân cứng đờ.
Nụ của Cận Ân cũng gượng gạo.
Người thanh niên ở cuối ghế salon lẳng lặng ngước mắt, cẩn thận quan sát cô.
Hạ Mẫn Quân nhanh chóng ngượng ngùng, lườm cô giống như hài lòng: “Tiểu Mộc, lịch sự chút ! A Hành là con của chú Hoắc, dì Cận, đương nhiên là trở về nhà của , đây là lẽ đương nhiên!”
Hạ Thụ cắn môi, để cho khác thấy như thế, nhưng cũng cúi đầu, ném cả hộp đá quý trong n.g.ự.c Hạ Mẫn Quân xoay chạy lên tầng.
“Này… Tiểu Mộc!” Hạ Mẫn Quân kêu vài tiếng: “Đứa nhỏ …”
Xoay , bà nở nụ áy náy với Cận Ân: “Mặc kệ con bé, chúng tiếp tục chuyện…”
…
Chạy một mạch lên tầng, vành mắt của Hạ Thụ ướt át, cô sức dùng mu bàn tay lau .
“Tiểu Mộc.”
Chưa kịp về phòng, lưng gọi cô .
Quay đầu , Hạ lão gia và Hạ Hùng Hải đang cửa phòng sách, than vãn thế nào.
*
“A Hành trở về nhà họ Hoắc.”
Trong phòng sách, Hạ lão gia thẳng vấn đề, chen .
Đầu ngón tay của Hạ Thụ sức cấu chặt lòng bàn tay, vẫn cố chấp như : “A Hành đồng ý ạ?”
“Nó đồng ý thì cũng trở về!”
“Cháu chỉ hỏi đồng ý !” Đáy mắt của cô nước mắt, ánh mắt luôn luôn dịu dàng trong veo, lúc kiên định đến như thế, cố gắng mạnh mẽ để rơi một giọt nước mắt.