Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-03-01 04:29:55
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây là đầu tiên, đầu tiên, hi vọng vứt bỏ. Cổ họng Hạ Thụ đắng ngắt, cô khó khăn, cũng chậm.

 

“A Hành, về nhà .”

 

Con ngươi của thiếu niên bỗng cứng đờ.

 

“Về… Nhà.” Anh cúi đầu khuỷu tay giọng nức nở giống như một đứa trẻ, yếu ớt đến mức chịu nổi một đả kích: “Nhà của tớ ở ?”

 

Từ đến giờ, Tống Hành từng , kể cả khi thương đầy , chửi rủa.

 

Thiếu niên học cách nhẫn nhịn chịu đựng, cũng quen với điều đó, tự gặm nhấm vết thương trong im lặng.

 

Hốc mắt cô bỗng dưng đỏ lên, cố kìm nén , nhưng kiềm chế .

 

Nước mắt rơi xuống: “Ở Nam Xuyên.”

 

: “A Hành, họ Hoắc, sinh ở Nam Xuyên. Cậu ba , trai. Đó là nhà của .”

 

mà…”Anh ngừng ôm chặt chính , tay vô thức nắm lấy áo của , như một con thú nhỏ tổn thương: “ mà, từ ngày ký ức đến nay, nhà của tớ chính là nhà họ Hạ.”

 

Hy vọng xa vời của , mặt trời của , điểm yếu của , nhưng cũng là áo giáp của , khiến dám chùn bước, dám , thể buông bỏ , cũng họ Hạ.

 

Anh ngẩng đầu khỏi khuỷu tay, mặt tái nhợt.

 

Gương mặt nước mắt lấp lánh, ánh mắt khẩn cầu: “Hạ Thụ, đừng cần tớ ?”

 

Rõ ràng vứt bỏ, nhưng cuối cùng vẫn bỏ rơi. (Ý là Hạ Thụ cần nữa)

 

Anh bỏ rơi.

 

mà… mà…” Hạ Thụ nhịn nữa, mu bàn tay lau nước mắt, : “Thế nhưng bọn họ mới là nhà của .”

 

Sao Hạ Thụ thể thích nhà họ Hoắc? Sao thể hy vọng

 

Đây là trai của cô, là trai cô cẩn thận che chở, thể cần .

 

Thế nhưng, nhà họ Hoắc cũng sai cái gì?

 

Họ chỉ vô ý đánh mất con của , bọn họ cũng là hại. Khi hy vọng giờ phút , nhưng nhà vô cùng vui mừng khi sắp đoàn tụ với con của .

 

Ba và ông nội của cô vì lo cô xảy chuyện ngoài ý , nên nhận nuôi từ cô nhi viện. Đó là nhà của , thể yêu thương ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-57.html.]

 

Tống Hành cô: “… Thật sự như ?”

 

Anh căn nhà , cho dù hi vọng rời , ít nhất cô sẽ .

 

Cô sẽ giữ .

 

Hạ Thụ dám mắt . Đầu ngón tay khẽ đụng miếng ngọc trong cổ áo, cô nhẹ nhàng tháo miếng ngọc xuống.

 

Ngọc rơi xuống mặt đất, phát tiếng động nho nhỏ.

 

Trong chớp mắt, tim Tống Hành cũng lạnh giá.

 

Khi lên, Hạ Thụ lau sạch nước mắt, Tống Hành vẫn lẻ loi ôm đầu gối như cũ.

 

ôm , vươn tay nhưng dừng , cuối cùng buông thõng xuống.

 

Khi còn là Tống Hành, cô cũng tư cách để ôm nữa.

 

“A Hành.” Đi đến cửa, cô đầu, mỉm với : “Sống thật nhé, đừng để thương.”

 

Cánh cửa cướp ánh sáng cuối cùng. Tống Hành yên lặng hướng cô rời , nhắm mắt .

 

Lại mở mắt, trong phòng vẫn tối đen, yên tĩnh như , chỉ miếng ngọc đất phát ánh sáng ảm đạm. Im lặng đến mức dường như nó từng rời khỏi đây, và cô cũng từng tới đây.

 

 

Toàn bộ Thanh Thành Nhất Trung đều xôn xao!

 

Tống Hành- khối 1 lớp văn một, lúc chỉ trỏ là con của tội phạm g.i.ế.c   nhà họ Hạ nhận nuôi, bỗng một thông tin vô cùng chính xác, thật là tiểu thiếu gia thất lạc nhà họ Hoắc. Tin tức nhanh chóng truyền khắp trường học, mới nửa ngày mà thông tin bùng nổ.

 

Học sinh mười mấy tuổi,  quá nhiều hiểu về nhà họ Hoắc ở Nam Xuyên. thể tập đoàn Quân Dục Hoắc thị , danh tiếng của công ty thực sự lớn.

 

Cho dù  Nam Xuyên và Thanh Thành cách ngàn dặm, nhưng sản nghiệp Hoắc thị xâm nhập sâu. Ở Thanh Thành mấy trung tâm thương mại lớn nhỏ, rạp chiếu phim, bất động sản trướng Hoắc thị. Mọi đều đùa rằng những ở Nhất Trung đều từng “nộp tiền” cho nhà .

 

Tin tức lan truyền, đương nhiên những bên cạnh Tống Hành đều đổi thái độ. 

 

Không riêng gì Tống Hành, kể cả Hạ Thụ cũng , gần đây luôn những mà cô chủ động quen.

 

Tống Hành dửng dưng như bình thường, mỗi ngày đều đến trường, tan học như thường lệ. Chỉ là càng ngày càng trầm tính.

 

Dạo , dường như nhiều hỏi bài .

Loading...