Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-03-02 03:19:29
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở phía xa, Hạ Thụ dường như tuyệt vọng bỏ cuộc, cô ven đường chống hai tay đầu gối thở hổn hển. Đột nhiên chiếc xe dừng . Ánh mắt cô bỗng bừng sáng. Một ảnh quần áo trắng bước xuống xe. Anh chạy bằng tốc độ nhanh nhất về phía cô.

 

Nước mắt cô ngừng rơi, cô hít một thật sâu, chạy như con thiêu về phía .

 

Hai họ ôm chặt lấy !

 

Hoắc Cận Diễm cách đó xa chậm rãi xuống xe, dựa xe về phía bên . Ngay phía giao lộ, Hạ Hùng Hải và Hạ lão gia cũng đuổi kịp đang chằm chằm về phía họ.

 

……

 

Hai đang ôm giữa con đường rộng lớn, hai bên đường là hoa dành dành đang nở rộ, những cánh hoa khẽ đung đưa trong gió. Anh ôm chặt lấy cô.

 

Hạ Thụ dựa n.g.ự.c lớn, giờ đây thứ thế giới dường như tồn tại, cũng gì nữa, chỉ còn thở của … Anh vẫn đang ở đây.

 

Cánh tay Tống Hành tê rần, run rẩy. Một lúc lâu mới buông tay, dùng lòng bàn tay lau nước mắt mặt cô, giọng run rẩy, “Sao tới đây?” 

 

Giờ rõ ràng cô nên mặt tại hội trường Tiểu Thiên Nga,  đang ở sân khấu…

 

“Ừm” Cô lớp trang điểm ánh lên những ngôi nhỏ lấp lánh

 

Hạ Thụ nở nụ đẫm nước mắt: “Tớ nhớ , nỡ xa , nên chạy tới đây.”

 

Tống Hành cảm giác đôi mắt đỏ bừng. Anh xuống váy và đôi chân trần của cô. Tuy mùa xuân ấm dần lên nhưng cô đang mặc chiếc váy hè. 

 

Khi nghĩ đến việc cô chịu đựng cái lạnh và đau đớn để chạy quãng đường xa như , cảm thấy như d.a.o cứa tim.

 

Anh nhận lấy đôi giày từ tay cô từ từ quỳ xuống.

 

Hạ Thụ lùi một bước, “Để tự tớ…”

 

“Đừng nhúc nhích.”Anh nhẹ nhàng giữ cổ chân cô, giọng như phần cầu xin, “Để tớ .”

 

Anh nhẹ nhàng phủi đá và bùn đất chân cô, đó giúp cô cẩn thận mang giày.

 

Sau khi lên, Tống Hành dùng đôi tay run rẩy ôm lấy vai cô và cô một cách nghiêm túc.

 

“Hạ Thụ, tớ nhiều thời gian.” Anh rưng rưng nước mắt, “Hãy tớ .”

 

“——Tớ, tên là Hoắc Cận Hành, nhà ở Nam Xuyên, sinh nhật của tớ là ngày 16 tháng 11, năm nay 17 tuổi, thực , tớ hơn 1 tuổi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-67.html.]

 

Nước mắt rơi xuống, giọng run rẩy: “ Cầu xin , đừng quên tớ.”

 

Hạ Thụ bỗng như mưa, lồng n.g.ự.c cảm giác như vỡ . Cô thể thành lời, cắn chặt môi lắc đầu, cố gắng hết sức để thành tiếng.

 

Sẽ quên, thể quên ? Làm mà quên ?

 

“Còn chuyện …” Khẽ lau nước mắt, lấy một dây chuyền mặt ngọc bích từ cổ áo , mở móc khoá đeo lên cổ cô. “Hãy đeo nó.” 

 

Hạ Thụ giật , đưa tay “Không , cái …” 

 

“Hãy đeo nó.”

 

Anh nắm tấy tay cô, rút một sợi dây chuyền mặt bằng gỗ, mỉm : “Chúng mà, Hành là ngọc, Thụ là gỗ, Hạ Thụ sẽ mãi mãi bên cạnh A Hành, A Hành cũng sẽ mãi mãi bên cạnh Hạ Thụ.”

 

Hạ Thụ đắn đo thêm nữa, cô nước mắt lưng tròng, gật đầu hỏi : “A Hành! Chúng sẽ còn gặp ?”

 

“Sẽ còn.” Anh lau nước mắt giúp cô, đầu ngón tay run rẩy: “Chắc chắn sẽ còn.”

 

Khi gặp , tớ nhất định sẽ bao giờ buông tay, tớ sẽ danh chính ngôn thuận nắm c.h.ặ.t t.a.y . Cho dù gặp bao khó khăn gian khổ, thậm chí là cái c.h.ế.t tớ vẫn mãi mãi bên .

 

Tài xế từ xa liên tục ấn còi, 10 giờ 40 phút, thực sự đến giờ .

 

Hạ Thụ nhẹ giọng : “A Hành, , tớ .”

 

“Tớ vẫn còn một câu cuối .”

 

Bàn tay Hoắc Cận Hành di chuyển khóe mắt phía đầu cô, cúi mặt nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Đường phố vô cùng yên tĩnh, hoa dành dành đang nở rộ, thiếu niên hôn cô thiếu nữ.

 

Hạ Thụ kinh ngạc mở lớn hai mắt, trái tim như ngừng đập, hiểu chuyện gì đang xảy , cũng phản ứng như thế nào. Môi ấm, còn môi cô thì lạnh. Nụ hôn đầu mùi vị của nước mắt, hương hoa thanh mát của mùa xuân.

 

Anh khẽ nhắm mắt , cô cũng chậm rãi khép mắt, nước mắt chảy dài từ khoé mi. Gió nhẹ nhàng lướt qua, thời gian như dừng . Thế giới của họ lúc tĩnh lặng, nước mắt, biệt ly, chỉ hai họ. Không trôi qua bao lâu, Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng buông cô , “Hạ Thụ, tạm biệt!”

 

……

 

Tống Hành .

 

Trước khi để cho Hạ Thụ một câu “ Tạm biệt”, một miếng ngọc và một nụ hôn. Hạ Thụ ở nơi đó lâu, đến khi chiếc xe biến mất, khi bóng cây đổi hướng, cô là rốt cuộc ở đó bao lâu.

 

thấy câu cuối cùng từ sâu trong trái tim : “Tớ yêu .” 

Loading...