Gửi: A Hành
Xin chào A Hành, hôm nay khỏe ? Tớ khỏe, trong nhà cũng , nhớ hãy luôn tươi, giống như thế nhé →^_^
Hôm ngày 29 tháng 4. Là ngày thứ 39 rời , cũng là lá thư thứ ba mươi chín của tớ.
Không hôm nay ở bên cạnh xảy chuyện gì thú vị , ngược ở bên cạnh tớ xảy nhiều chuyện, tớ sẽ kể cho từng chuyện, từng chuyện một nhé ~ Đầu tiên, Ding Ding Ding!
Kết quả thi của tháng . Tớ thi cũng tệ lắm, thứ 32 trường và thứ 18 của lớp.
Ừm…..Trước tớ thứ 34, nhưng khi đó là lúc ở đây. Giờ , tớ nên tiến về phía một bậc, cũng chính là 33. Tính như tớ vẫn tiến bộ mà! Mặc dù chỉ một bậc, nhưng dù chân muỗi nhỏ đến thì cũng vẫn thịt đúng nào?
Hi, để tớ đến tin thứ hai nhé.
Tin tức thứ hai chút vui lắm, bảng xếp hạng của cuộc thi nhạc nghệ phương Tây , Tưởng Nguyệt Viên giành vị trí thứ ba tỉnh, hạng mười sáu cả nước, cũng tệ lắm đúng ?
Nghe ngày hôm đó cô phát huy , ban giám khảo của trường âm nhạc còn chủ động mời cô học tại học viện âm nhạc Đế Đô. đàn chị , trình độ ngày hôm đó của cô còn kém hơn chị một chút, nếu khi đó ở đài thì đấu là chị , nhất định thể lấy thứ hạng cao hơn, thật đáng tiếc.
Thật tớ cũng , chuyện chính tớ từ bỏ , từ khoảnh khắc tớ từ bỏ đó tư cách đố kị cô , nhưng trong lòng tớ vẫn nhịn cảm thấy trống rỗng, thể là tiếc nuối vì đây là cơ hội cuối cùng liên kết với đại học A.
nghĩ đến vì , tớ còn tiếc nuối! Vẫn còn cuộc thi đấu chính thức, trong cuộc thi đấu chính thức tớ sẽ cố gắng nỗ lực. A Hành, tớ sẽ đoạt giải, thêm điểm để Đại học A gặp !
Được , tối nay còn sớm, tớ với nữa.
Hôm nay ánh trăng sáng, ngôi cũng .
Tớ nhớ .
Ngủ ngon nhé.
Ngày 29 tháng 4 năm 20XX
[ icon cây nhỏ ]
……
Hạ Thụ đặt bút xuống, cẩn thận gấp giấy thư in hoa đào nhỏ , đó bỏ trong phong thư màu hồng phấn bên cạnh, bên dầu bóng.
Tem của phong thư vẫn là biểu tượng của một cái cây nhỏ, là đồ mấy năm mua cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-68.html.]
Lấy chiếc hộp xinh xắn từ trong ngăn bàn , Hạ Thụ cẩn thận đặt phong thư đó.
Trong hộp mấy chục cái phong thư đặt ngăn nắp. Trên mặt mỗi phong thư đều là chữ “Gửi A Hành” và ngày tháng đều rõ ràng.
Làm xong tất cả chuyện, Hạ Thụ khoanh tay ghé bàn, chằm chằm màn hình điện thoại chớp mắt.
Phòng ngủ công chúa màu hồng ban đêm ấm áp yên tĩnh.
Còn gần mười giây nữa là đến tám giờ ba mươi lăm, lòng bàn tay Hạ Thụ nóng lên, cô lên chiếc đồng hồ quả quýt treo tường đếm.
5, 4, 3, 2, 1——
Chuông điện thoại vang lên.
Hạ Thụ vui mừng, lập tức cầm lấy điện thoại ấn nút trả lời, lông mày nhếch lên : “A Hành!”
“Ừm.” Đầu dây bên vẫn là giọng trong trẻo, dễ của thiếu niên.
Xen lẫn làn gió từ phương xa, nơi đất khách quê .
“Lại cố ý chờ ? Nhận nhanh như .”
Cuối cùng cũng thấy giọng của , trong lòng Hạ Thụ như vô bong bóng mềm mại.
Bong bóng tràn bên ngoài, cố tình : “Không ! Tớ vẫn luôn nghịch điện thoại, đương nhiên nhận nhanh , cố ý chờ điện thoại của !”
Hoắc Cận Hành cũng bác bỏ, giọng nhẹ nhàng: “Ừm.”
Cô nhịn mà nở nụ .
Sau khi Hoắc Cận Hoành trở về Nam Xuyên, theo yêu cầu của nhà họ Hoắc, đăng ký một trong những trường trung học tư thục nhất và nghiêm ngặt nhất ở Nam Xuyên.
Trường trung học tư thục Nam Xuyên là trường dạy học theo hình thức khép kín, học sinh ở trọ tại trường, cho phép mang điện thoại, máy tính và các vật dụng liên lạc khác. Mỗi tháng chỉ ba ngày nghỉ phép. Sau giờ tự học mỗi tối chủ nhật, mới thể lấy điện thoại của gọi về nhà.
Cũng chỉ lúc , Hạ Thụ mới thể giọng ngắn ngủi của .
Có lẽ ở bên mới tan học, xung quanh ồn ào, còn một đang tiếng ngoại ngữ.
Hạ Thụ một cơ hội hiếm như lãng phí một cách vô ích, vội vàng hỏi: “A Hành, gần đây bận ? Học tập, sinh hoạt ?”
“Vẫn .” Thanh âm ấm áp Hoắc Cận Hành : “So với Trường Nhất Trung thì bận hơn một chút, nhưng vẫn . “