“Khó thiết giống loài sói.”
Tuyết rơi dày, tựa như những con bươm bướm trắng đậu cành thông xanh ngát.
Nơi đèn đường, cũng ít, chỉ mấy cái bóng lờ mờ tuyết bao phủ.
Thiếu niên khẽ nâng mí mắt.
Mã Tuấn hét lên: “Dạo gần đây cứ thấy là trốn, thế nhưng giờ bắt ! Tống Hành, tháng đưa tiền cho đấy, đừng mong quỵt nợ!”
Tống Hành , nhàn nhạt : “ tiền.”
“Anh lừa ai ?” Mã Tuấn lạnh lùng bác bỏ: “Anh đừng tưởng là , mỗi tháng ngoại trừ ông của cho bốn trăm đồng để tiêu vặt, của còn lén cho hai trăm đồng. Để cho , đây , nhưng nếu bây giờ thì cũng đừng mơ mà chiếm một , đưa tiền cho nhanh lên!”
Cậu duỗi tay với , mặt mũi dữ tợn, khí thế giống như nếu đưa tiền thì sẽ bỏ qua.
Năm nay Mã Tuấn mười hai tuổi, đang học cấp 2. Sau khi Hạ Mẫn Quân ly hôn, bà lập tức dẫn Mã Tuấn đến nhà họ Hạ, đến nay bảy tám năm.
Phép tắc của nhà họ Hạ nghiêm ngặt, ông cụ Hạ quản tiền tiêu vặt của đám trẻ chặt chẽ. Dù ăn uống ngủ nghỉ đều ở nhà, bọn họ chỉ cho tiền học và sinh hoạt. Thật tiền đó ít, nhưng nó đủ với Mã Tuấn.
May là để cướp.
Tống Hành rũ mi, khẽ cuộn tròn các ngón tay.
Thật còn mấy trăm đồng trong túi áo đồng phục, nếu ngày thường mà đòi thì cũng cho luôn.
mà tháng …
“ tiền.” Anh ngước mắt lên, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: “ cho hết .”
“ tin.”
“Tùy thôi.”
Tiếng nhạc kéo dài truyền đến từ sân trường ở đằng xa, là chuông tan học của trường cấp ba.
‘Cô tan học .’
Tống Hành xoay rời .
“Tống Hành, đừng để ép buộc mới chịu !”
Thấy , Mã Tuấn tức hộc máu.
Cậu phất tay, mấy bọn đàn em của tới, tạo thành một vòng tròn xung quanh .
Tống Hành dừng chân , hỏi: “Cậu gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-7.html.]
Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, vóc dáng cao hơn mấy con trai cùng tuổi một đoạn, cho nên cũng cao hơn mấy thằng nhóc nhiều.
Anh vây quanh bởi bọn họ, nhưng cảnh thì giống sắp đánh cho lắm, mà giống như đang chơi đóng vai gia đình hơn.
Thêm đó, mang khí chất điềm tĩnh sẵn , cho nên chỉ cần liếc mắt bọn họ một cái thì các nam sinh vô thức co quắp .
Mã Tuấn cũng khỏi sợ hãi, nhưng vẫn rướn cổ lên : “Tống Hành, ăn ở chi tiêu của nhà , thế mà còn mặt mũi lấy tiền của nhà ?”
Mã Tuấn học Taekwondo, đám của thể đánh , cho nên chuyển sang đánh đòn tâm lý: “Anh đưa tiền cho thì chuyện sẽ xí xóa, chắc chắn sẽ cho ông ngoại , thế nào?”
Tống Hành im lặng lướt qua .
“Đờ mờ!” Lần Mã Tuấn tức giận, chằm chằm bóng lưng của , đó thừa dịp mà tiến lên đá sống lưng của .
“Lên cho tao!” Mã Tuấn .
Mấy con trai lập tức chen . Tống Hành còn kịp vững thì bọn chúng đánh ngã, ngã nền đất đầy bùn tuyết.
“Đánh c.h.ế.t !”
“Đánh c.h.ế.t !”
Cảnh tượng hỗn loạn, mấy đứa nhỏ đánh vô cùng liều lĩnh, Tống Hành chỉ cảm thấy ai đá trúng hai cái ngực, xương sườn đau âm ỉ.
Lúc , vô tình chạm cục gạch vỡ ở bên cạnh, nó khí lạnh đông đến phát giòn. Đột nhiên, giơ tay trái lên.
Mấy đứa trẻ cho rằng đánh , bọn nó hoảng sợ chạy tán loạn.
Anh đưa tay bổ cục gạch, gạch nứt vang lên một tiếng “cạch”.
Có hét lên.
Xung quanh lập tức yên tĩnh, cả đám hoảng sợ chằm chằm như ấn nút tạm dừng.
Tống Hành thở nhẹ, nhắm mắt một lúc chống tay lên.
Mấy con trai lui về trong sợ hãi.
Đôi mắt sâu hoắm của quét qua từng khuôn mặt của bọn chúng, cuối cùng Mã Tuấn với bằng giọng lạnh hơn cả băng tuyết: “Đừng chọc !”
Mãi cho đến khi xa, một con trai run rẩy : “Anh, Tuấn! Sau nếu đánh thì đừng gọi em đến! Đáng sợ quá mất!”
Mã Tuấn cũng dọa cho sững sờ, ngơ ngác bóng lưng càng lúc càng xa của , đầu tiên cảm giác rằng dường như bao giờ quen Tống Hành.
Quan hệ của Mã Tuấn và Tống Hành , nhưng dù thì hai cũng sống chung một nhà, luôn cảm thấy hiểu .
Từ đến nay nhẫn nhịn chịu đựng, ít và lạnh lùng, lời, bảo cái gì thì cái đó, kể cả khi ức h.i.ế.p , lấy tiền tiêu vặt của thì cũng một lời. luôn mang cho cảm giác xa cách, thể nào thiết với gia đình của . Tựa như Hạ Mẫn Quân , giống như con sói.