Hạ Thụ và Mã Tuấn thể học, liên quan đến việc , Viện kiểm sát của vụ án vẫn tìm bằng chứng cụ thể, nhưng cũng cách nào chứng minh vô tội. Những phóng viên quan tâm đến vụ án , suốt ngày chặn ở cổng trường trung học 1, chặn đường Hạ Thụ và Mã Tuấn tin tức mới nhất từ miệng bọn họ.
Trường trung học cơ sở 1 cũng cũng đành bất lực, lo lắng tình huống cứ diễn biến như sẽ gây náo loạn khuôn viên trường học, chỉ thể tạm thời cho hai chị em nghỉ học giải quyết.
Vào ngày Hạ Thụ tan học, đôi mắt Từ Linh đỏ hoe.
“Ừ… Hạ Thụ, em yên tâm, trường học đuổi em, chỉ là tạm thời nghỉ học, đợi sóng gió của nhà em qua , em về.”
“Lớp 12 chương trình học mới, chỉ là ôn tập mà thôi. Em ở nhà, đừng bỏ dở bài tập, tiếp tục nỗ lực. Đừng quên, em còn thi đỗ trường đại học A.”
Hạ Thụ đỏ mắt gật đầu, cúi đầu thật sâu chào cô.
Không học… Cũng .
Ông nội bệnh, đúng lúc cần chăm sóc. Ba và cô ngày nào cũng ủ rũ, chú tài xế và dì giúp việc cũng rời , cách nào.
lúc cô thể trở về chăm sóc bọn họ, thể tiếp thêm sức lực nhỏ bé cho ngôi nhà .
Tháng 12, thị trấn nhỏ bắt đầu mùa đông rét đậm. Trận tuyết đầu tiên của tháng đều màu trắng tuyền lóng lánh giống như năm .
Hạ lão gia mất một ngày tuyết đầu tiên của năm. Ông cụ vẫn thể vượt qua mùa đông .
……
Buổi sáng ngày hôm đó, Hạ Thụ như thường lệ cùng ông cụ hồi phục. Tinh thần của Hạ lão gia khác thường, sáng sớm còn ăn thêm một bát cháo.
Sau khi phòng bệnh, Hạ lão gia kéo tay Hạ Thụ, hiền từ : “Tiểu Mộc gần đây cháu ăn uống đúng , gầy nhiều .”
“Không ông nội.” Hạ Thụ mỉm ngọt ngào: “Rõ ràng là cháu béo lên. Cháu béo hơn ông cũng con gầy, đợi con thành đại mập mạp 100kg thì ông mới vui vẻ !”
Ngay đó Hạ lão gia hiền hoà, : “Gần đây học tập ? Có sa sút ?”
“Không , ông cứ yên tâm ạ.”
Ông cụ hỏi thêm một vấn đề, về sinh hoạt, học tập, sức khoẻ, tất cả mặt, dường như gì quan trọng, câu cuối cùng mới : “Tiểu Mộc, hãy ông .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-71.html.]
Giọng của ông cụ cực kỳ nghiêm túc: “——–Đừng Đại học A, cắt đứt quan hệ với nhà họ Hoắc, và cả Hoắc Cận Hành nữa.”
Hạ lão gia từ khi sự việc bại lộ, Hạ Thụ từng liên lạc với Hoắc Cận Hành, cũng từng nhắc , nhưng cũng sẽ từ bỏ.
Cô chỉ là đang chịu đựng, kìm nén. Từ đầu đến cuối cô vẫn đang mong chờ.
Quả nhiên khi Hạ Thụ xong thì sững sờ, ngay đó vành mắt đỏ ửng, Hạ lão gia nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Ông nội suy nghĩ kỹ , chuyện nó . Đứa nhỏ mới bao lớn, với tính cách của nó thể loại chuyện như . dù nó nhưng liên quan đến nhà bọn họ , cũng .”
“Cho dù liên quan, cửa cổng đó của nhà bọn họ, cháu , chắc chắn sẽ khinh bỉ. Nhà họ Hạ của chúng bằng nhà bọn họ, nhưng bé con của ông thể khác ức hiếp.”
Ông cụ cố gắng lấy một gói giấy nhỏ từ gối, bàn tay run rẩy đưa nó cho cô. Gói giấy mỏng, cô sờ lên giống như là thẻ ngân hàng.
Hạ lão gia : “Ở trong , đó là của hồi môn mà ông nội tiết kiệm mấy năm nay cho cháu, mật khẩu là ngày sinh nhật của cháu, cháu cầm lấy , đưa cho ba cô của cháu. Mã Tuấn cũng , ai cũng lấy, chỉ cháu mới thể tiêu. Ngoài , tờ giấy một điện thoại, trở về cháu bảo ba cháu gọi cho điện thoại , bảo ông đổi tên cho , đổi nơi sống khác.”
Vụ án của nhà họ Hạ đủ bằng chứng, thể đưa phán quyết cuối cùng, nhưng tập đoàn nhà họ Hạ chắc chắn sẽ niêm phong.
Thay vì cả một đời mang theo một vết nhơ khác đ.â.m lưng như , chi bằng đổi phận khác bắt đầu cuộc sống mới. Hạ Thụ oà , trong n.g.ự.c nghẹn ngào nức nở, nắm chặt mặt dây chuyền ngọc bích trong cổ áo, cố gắng phản bác: Ông nội, nhưng…”
Thái độ của Hạ lão gia kiên quyết, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô: “Đồng ý với ông nội. Tiểu Mộc, cháu đồng ý với ông nội.”
Cô chỉ thể gật đầu.
Nhịp tim ở EKG biến thành một đường thẳng, bác sĩ ùa . Hạ Thụ như khúc gỗ đẩy khỏi phòng bệnh, cả lạnh ngắt.
……
Đây là năm đầu tiên Hạ Thụ và A Hành xa cách. Cũng là năm cô khó quên nhất, ôm hy vọng trong lòng, một năm nhếch nhác tuyệt vọng.
Trong năm , cô tìm thấy một thiếu niên mà thích, để mất .
Một năm cô mục tiêu, nỗ lực hướng về phía để đón ánh nắng, nhưng cuối cùng khi thấy vinh quang, tàn nhẫn mà rơi xuống.
Cô gái lớn lên chỉ qua một đêm.
Mãi , Hạ Thụ mới hiểu .
Một nghĩa khác của “Tạm biệt” thật sự chính là còn gặp nữa. Nếu như lúc đó là cuối cùng gặp thì cô sẽ nghiêm túc lời tạm biệt cuối cùng với , năm tháng còn dài, cô thật sự vô tình đánh mất .