Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-03-04 05:01:17
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quý Dương khịt mũi coi thường: “Cậu thể dừng , đây là chuyện mà một nghệ sĩ nên , suốt ngày ức h.i.ế.p trợ lý trong tổ của , nên mới khiến cho bức xúc đó.”

 

“Fuck, cho …….”

 

Từ nãy đến giờ Hoắc Cận Hành vẫn luôn im lặng.

 

Giữa lúc đang vui vẻ thảo luận, bỗng nhiên mở miệng: “Đối xử với cô một chút .”

 

Tần Dã hẳn cảm giác giống như thấy mặt trời mọc từ đất lên, khó tin, chằm chằm : “Cậu cái gì? Nhị thiếu gia, mới cái gì? lầm chứ!’’

 

“Đối xử với cô một chút.” Anh lặp một nữa, đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của .

 

Hoắc Cận Hành cũng lo chuyện bao đồng, đối với chuyện của khác đều luôn lạnh nhạt đối mặt cho qua, cho dù là bạn bè, chỉ cần yêu cầu giúp đỡ, thì ít khi dựa suy nghĩ của mà nhúng tay xen .

 

Tần Dã sững sờ, vẫn thể tưởng tượng nổi, choáng váng chớp chớp mắt.

 

Hoắc Cận Hành : “Người khác cũng chỉ là đang công việc riêng của họ, vì cuộc sống thôi. Cậu thích kiếm chuyện, suy bụng bụng như nên hãy đối xử với bọn họ hơn.”

 

Anh xong rũ mắt xuống, đầu ngón tay chạm nhẹ mặt dây chuyền bằng trong cổ áo, nghiêng đầu về phía ngoài cửa sổ.

 

Không gì cả.

 

Anh chỉ đang hy vọng, dù cho tìm thấy cô, dù thể ở bên cạnh cô.

 

Cô gái với tên gọi sẽ là luôn thế giới dịu dàng thương yêu.

 

 

Sáng nay, Hạ Thụ đến cửa chung cư của Tần Dã, nhanh chóng phát hiện điều gì đó đúng. Bấm chuông cửa hơn 10 , nhưng trong nhà vẫn im lặng động tĩnh gì, cũng ai mở cửa.

 

Sau hơn mười phút, Hạ Thụ đợi nữa.

 

Lúc Tần Xu và Abel cho cô mật khẩu chung cư của Tần Dã, cô dứt khoát nhập mật khẩu mở cửa.

 

Cánh cửa mới mở, một xô bột mì đổ trực tiếp từ đỉnh đầu rơi xuống, trong nháy mắt thế giới của Hạ Thụ bao phủ một màu trắng.

 

Hô hấp của cô cản trở, theo bản năng đưa tay lên phẩy phẩy, bước chân vô thức lảo đảo vài cái, đụng cái gì. Bên tai tiếng động va chạm của kim loại, đột nhiên rơi xuống của Hạ Thụ.

 

Hạ Thụ bỗng nhiên ngã xuống đất kịp phòng .

 

Đợi cho đến khi thứ bình tĩnh , bên tai mới truyền đến tiếng quái đản của đàn ông, kiêu ngạo đắc ý.

 

“Ha ha ha ha…….Thế nào, bất ngờ , kích thích lắm đúng ? cố ý chuẩn quà cho cô đó, ha ha ha…….”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-92.html.]

 

Lớp bột mặt dần dần rơi rớt xuống, Hạ Thụ ho nhẹ, thấy Tần Dã ở xa.

 

Vẻ mặt đắc ý, thấy cô qua còn cố ý nhướng mày, “KO” về phía cô.

 

Hạ Thụ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bột mì dậy.

 

Mặc dù mắt gương, nhưng cô cũng dáng vẻ hiện tại của chắc chắn là . Cô hỏi : “Chơi vui ?”

 

Giọng của cô gái vẫn nhẹ nhàng trong veo, chỉ là còn mang theo nụ ngọt ngào như ngày thường nữa.

 

“Vui chứ, vui luôn đấy.” Tần Dã lười biếng ghế sô pha: “Sau nhất định sẽ chơi nhiều hơn nữa.”

 

“Có thể.” Khóe môi Hạ Thụ lập tức cong lên, mỉm với : “Vậy, bây giờ chúng thể đến buổi họp báo ?”

 

Tần Dã sững sờ.

 

“Fuck, cũng tức giận ?”

 

Hạ Thụ cong môi chớp chớp mắt với .

 

điều thấy chính là đầu ngón tay cầm tài liệu thông báo của cô kẹp chặt đến mức sắp biến dạng .

 

Nhìn vẻ mặt của cô, Tần Dã đột nhiên cảm thấy bộ sức lực của đều như đánh khí, vô cùng nhàm chán. Trong lòng còn sinh bực bội khó hiểu, tức giận : “ !”

 

Hạ Thụ hít một thật sâu, định cái gì nữa, thì một cảm giác ngứa ran truyền đến từ mu bàn tay . Cô cúi đầu xuống mới phát hiện làn da mu bàn tay cái gì cứa một vệt, m.á.u vẫn còn đang chảy ngoài.

 

thương.

 

Trong nháy mắt cả Hạ Thụ lạnh ngắt, vội vàng phủi sạch bột mì xung quanh miệng vết thương .

 

“Trời ơi, cô…..” Tần Dã cũng nhận sự khác thường của cô, nét mặt khẽ đổi, vội vàng luống cuống bắt đầu tìm kiếm hòm thuốc: “Trước tiên cô đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích,  mà vẫn còn chảy m.á.u ! Cô đợi một lát!”

 

Ý định ban đầu của chỉ là dạy dỗ cô một chút, cũng tính toán gì. 

 

Gây rắc rối gì mà đến mức chảy m.á.u chứ, nhanh chóng tìm thuốc tới: “ giúp cô……”

 

Hạ Thụ lùi về phía một bước, tránh né bàn tay của : “Anh đừng chạm .”

 

Anh chỉ nghĩ rằng cô đang tức giận, dừng một lát tiến lên: “Ah! Cô đừng tức giận, đợi 1 lúc nữa họp báo còn ? Cô…”

 

lùi , nữa né tránh . Lần ngẩng đầu lên, thẳng mắt .

 

“Hèn nhát.”

Loading...