Chúc Phùng Tửu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-03 05:19:22
Lượt xem: 100
Trên gương mặt vẽ kiểu mày lá liễu thời thượng nhất, điểm thêm màu son tươi tắn.
Dù kỹ thuật vụng về, nhưng cái hơn là sự nghiêm túc, là thành quả khổ luyện lâu.
Ta nâng gương đồng, ngó trái , trong lòng vẫn thấp thỏm.
Bèn khẽ hỏi Tiễn Xuân: "Hay là lau nhỉ, thấy là kỳ quặc."
Tiễn Xuân phì một tiếng.
"Tiểu lang quân sắp tan việc , giờ phu nhân mà lau , sợ là kịp nữa."
Nàng vành tai đang ửng hồng, tiếp tục trêu chọc:
"Phu nhân yên tâm, trời sinh dung nhan tuyệt sắc, chỉ cần điểm tô như hôm nay, chắc chắn sẽ khiến Tiểu lang quân mê mẩn tìm thấy lối về!"
Bị nàng ói trúng tâm tư, luống cuống cả lên.
"Ngươi đừng bậy!"
"Ai, ai thèm mê Lục Tông Đình chứ!"
Ta vội đưa tay bịt miệng nha đầu , hai má đỏ bừng.
— Tiễn Xuân sai.
Khi mới thành , Lục Tông Đình bảo mãn tang, tiện hợp phòng.
Bèn đặt quy củ: mùng một, ngày rằm và hai lăm hàng tháng, về nhà ở ba ngày, thời gian còn nghỉ ngơi tại phủ nha.
Và hôm nay, đúng ngày rằm.
Cũng là ngày mà mong chờ lâu, ngày Lục Tông Đình trở về nhà.
---
Hạ nhân bên ngoài thông báo:
"Tiểu lang quân về!"
Ta vội vàng chuẩn bản chữ mẫu tập mấy ngày nay, nghiêm túc bày bàn.
Ta là nàng dâu nhà quê, bụng chẳng mấy nét mực tàu.
cũng ngấm ngầm hy vọng Lục Tông Đình thể thấy sự nỗ lực của , khen ngợi một chút.
Như thì vết chai do luyện chữ tay , cũng coi như đáng giá.
Làm xong những việc .
Ta chắp tay cạnh bàn, nhu mì cúi đầu.
Tiếng bước chân của Lục Tông Đình ngày càng gần.
Hắn vén rèm lên.
Ta nhất thời đến ngây .
Lục Tông Đình hôm nay vận một áo trắng, mày mắt thanh lãnh, dáng cao ráo thẳng như ngọc.
Lục lang nhất Thượng kinh, quân tử đoan chính, tư thái tiên nhân.
Hắn là vị quan chính trực trong mắt bách tính, cũng là Đại Lý Tự Thiếu Khanh trẻ tuổi nhất.
một xuất chúng như , rơi phàm trần, trở thành phu quân của .
Ta nén trái tim đang đập loạn. Gắng hết dũng khí mở lời:
"Phu... phu quân."
"Có đói ? Có cần ăn chút gì lót ?"
Nói xong, thầm chê trách .
Bộ dạng rụt rè thật đáng hổ.
Ngày xưa ở thôn quê, ác bá đầu làng cũng chỉ cái phận đuổi đánh.
mỗi đối diện Lục Tông Đình, mặt đỏ tim đập, giọng nhỏ như muỗi kêu, chẳng còn chút bản lĩnh nào.
Đang định đưa tay đón lấy áo choàng của .
Thì phát hiện, Lục Tông Đình đang chằm chằm cái bàn.
Ôi má ơi!
Hắn thấy bản chữ mẫu !
Hắn gần đây đang cố gắng luyện chữ!
Ta hít sâu, chuẩn đón nhận lời khen.
vẫn kiềm niềm vui sướng trong lòng nghĩ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chuc-phung-tuu/chuong-1.html.]
Ô ô ô, Lục Tông Đình cuối cùng cũng sắp khen !
---
Lục Tông Đình dừng bước bên bàn.
Ngón tay thon dài gạt bản chữ tập của , dừng tập chữ mẫu .
Vì ngày nào cũng giở chép , tập chữ mẫu bắt đầu sờn mép.
"Chúc Phùng Tửu, nàng từng thư phòng của ?"
Lục Tông Đình lưng về phía .
Ta thấy rõ vẻ mặt , vội gật đầu:
"Tập chữ mẫu đưa cho , luyện xong ."
"Cách ngày trở về còn lâu, học thêm chút nữa, nên đến thư phòng tìm thêm một cuốn... "
Ta thẳng lưng vỗ vỗ ngực:
"Chàng yên tâm, những chữ đó đều nhận hết ! Không tin, cứ tùy tiện kiểm tra !"
chờ lời khen của Lục Tông Đình.
Hắn lạnh lùng mở lời:
"Ta từng qua , sự cho phép của , bất cứ ai cũng tự tiện thư phòng."
"Nàng tiền trảm hậu tấu, hỏi mà lấy, hành động khác gì trộm cắp?"
Lời như nước lạnh đầy băng vụn.
Hắt khiến trở tay kịp.
Ánh mắt Lục Tông Đình lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Những ngày ở nhà, nàng học quy củ là như đó ?"
---
Ta vội vàng biện bạch:
"Phu quân, như nghĩ !"
"Ta tập chữ mẫu để ở tầng thứ hai của giá sách, khi cũng hề lục lọi bất cứ thứ gì, tùy tiện rút một cuốn thôi."
Lục Tông Đình vẫn mặt gợn sóng.
Trực giác mách bảo , tin .
"Ta thực sự ... "
Không ghét nhiều lời .
Lục Tông Đình xoa xoa thái dương, vẻ như đau đầu.
"Mà thôi."
"Chỉ thôi, ."
Chỉ thấy cẩn thận thu tập chữ mẫu, thản nhiên với :
"Còn một chuyện cần báo cho nàng ."
"Gần đây triều đình chút biến cố, ngày mai Hoa Yên sẽ chuyển đến phủ để tạm lánh phong ba."
"Mấy ngày , sẽ hưu mộc ở nhà, an bài cho nàng thỏa mới trở về việc."
Lục Tông Đình dừng , thêm một câu:
"Bất luận là lễ nghi học thức, Hoa Yên đều hơn nàng. Ngày thường, nàng thể học hỏi nàng nhiều hơn."
Hoa... Yên?
Nghe tên, hẳn là con gái của Hoa Ngôn Chính, thầy của Lục Tông Đình.
thành hai năm, từng nghỉ ngơi một ngày nào.
Sao vị "Hoa Yên" đến, liền lập tức đặc quyền? Công văn cũng xem xong ?
Mỗi bước mỗi xa
Dù tâm hồn rộng lớn đến mấy, cũng cảm thấy chút thoải mái.
Ta cúi đầu, giọng buồn bã đáp:
"Ừm, sẽ học hỏi nàng thật ."
Còn tự an ủi : Trên sách , một ngày là thầy, cả đời là cha.
Nếu thầy của Lục Tông Đình xảy chuyện, mà khoanh tay , đó mới gọi là m.á.u lạnh vô tình.
Ta nên nhỏ nhen như .