Cậu bé  né tránh, ngược  còn  cô bé một cái,  mặt cả hai đồng thời lộ  một nụ  kỳ dị đầy đắc ý. Bàn tay đang nắm chặt của chúng cũng bắt đầu từ từ buông .
"Không !" Giản Y lập tức hoảng hốt, hét lên: "Không thể để tay chúng nó tách ! Một khi tách , tất cả chúng  đều  chết!"
 chân của Cảnh Dục Châu theo quán tính   kịp rút về.
Nụ  lớn  mặt hai đứa trẻ đồng nam đồng nữ gần như kéo đến tận mang tai.
Cũng chính lúc ,  trực tiếp nhổ cái bia mộ bên cạnh lên, nhắm  eo Cảnh Dục Châu mà ném tới.
"Bụp!" Cả  Cảnh Dục Châu  bia đá đập úp xuống đất.
Cú đá cuối cùng cũng sượt qua vạt áo của  bé và trượt . Nguy hiểm tạm thời  hóa giải.
Nụ  kỳ dị  mặt đôi trẻ con đồng nam đồng nữ biến mất, bàn tay sắp buông   nắm chặt . Thậm chí còn lắc lư,  vẻ  thất vọng.
Hoa Văn Thân, Đại Mỹ Nhân và Tiểu Kính ba  há hốc mồm, mắt gần như lồi .
"Dục Châu!" Giản Y kinh hãi kêu lên chạy tới, đẩy tấm bia mộ nặng trĩu   Cảnh Dục Châu. Cô  ôm Cảnh Dục Châu tái mét  lòng, ngẩng đầu lên   đầy oán hận: "Được lắm,  ,  nhớ cô !" Nói xong, Giản Y thò tay  túi đeo hông, lấy  một chiếc chìa khóa bằng đồng thau và xoay một cái trong  khí.
Trong khoảnh khắc, hình bóng của Giản Y và Cảnh Dục Châu méo mó ,  đó biến mất.
【Đệt! Không  đó là chìa khóa dịch chuyển tùy ý ? Vậy mà cũng ở trong tay cô !】
【Kiến thức hạn hẹp , Giản gia nhà  trong màn chơi thứ hai   đại Boss chọn  tân nương , để cầu hôn  tặng cho Giản gia của chúng   ít đạo cụ cấp SSS đấy!】
【Không , hai  họ cứ thế bỏ chạy ? Bỏ  mớ hỗn độn ? Hai  họ    mạnh ?】
【Hừm, ai quy định kẻ mạnh thì nhất định  giúp kẻ yếu , mấy thánh mẫu trong bình luận bớt  màu !】
【  ngờ  phụ nữ tên Cố Cô  trông gầy yếu mà sức khỏe  khá, cầm bia mộ đập  thì  thật sự  thể nghĩ tới!】
【Cố Cô xong đời , Giản gia thù dai nhất đấy,    Giản gia ghi thù thì cỏ  mộ  cao đến thắt lưng !】
Sau khi Giản Y và Cảnh Dục Châu rời , màn sương xung quanh càng dày đặc hơn. Đôi trẻ con đồng nam đồng nữ cũng từ từ  đầu , đôi mắt đen láy  chằm chằm bốn  còn .
Đây là màn chơi đầu tiên của họ,  gì  đạo cụ bảo mệnh nào như Giản Y?
Và để rời , họ  tặng hoa.  tặng một cành hoa, sẽ mất  một năm tuổi thọ. Vậy ai  thể   còn  bao nhiêu năm tuổi thọ?
Lỡ chỉ còn mười năm, lỡ... chỉ còn một năm thì ?
Tiểu Kính sợ đến hai chân mềm nhũn, thậm chí còn tè  quần: "Không, ,    chết,  còn  về gặp vợ, vợ  còn đang đợi  ở nhà..."
Mùi khai nồng nặc lan tỏa, hai đứa trẻ đồng nam đồng nữ  càng thêm ngây thơ: "Hì hì hì! Anh trai thật  hổ! Anh trai thật  hổ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chung-toc-truong-sinh/chap-3.html.]
Tuy nhiên, hai con quỷ nhỏ  khắp  , nhưng duy nhất  mặt  là   vẻ sợ hãi.
Cậu bé lập tức  vui: "Chị... là chị cướp hoa của em!" Giọng  của nó vang lên đầy vẻ oán độc.
Cô bé cũng phụ họa theo: "Đây là chị gái , là chị gái !"
Giọng  bé càng lúc càng the thé: "Trả  cho em! Đưa hoa cho em! Đưa hoa cho em——!"
Ồn ào quá! Thế nên  ghét nhất là bọn nhóc nghịch ngợm.
  thẳng đến đám cỏ dại ở rìa tầm , một  ngắt năm sáu bông hoa trắng nhỏ. Sau đó  , nhét thẳng  miệng  bé đang há hốc mồm la hét: "Cầm lấy, đủ ?"
Cậu bé đầu tiên là ngẩn . Sau đó,  mặt lộ  vẻ vui mừng độc ác, lắp bắp  rõ chữ: "Không đủ! Không đủ! Đưa hoa cho em!"
Được thôi.  gật đầu,   đám cỏ dại, nhổ cả hoa lẫn cỏ lên, trực tiếp hái hơn mười bông. Sau đó nhét hết  miệng  bé.
Nó  ngậm miệng,   bẻ . Vừa nhét  hỏi: "Đủ ? Đủ ? Đủ ?"
Thấy , sắc mặt Đại Mỹ Nhân tái nhợt, cô   kìm  mở miệng: "Cố, Cố Cô, cô... cô  tặng một bông hoa  nghĩa là mất một năm tuổi thọ đúng ? Tuổi thọ của cô... còn đủ ?"
"Không ."  trả lời bâng quơ, tiếp tục tự tay "chăm sóc" những bông hoa của Tổ quốc trong quá khứ.
【Không ,  phụ nữ tên Cố Cô    sống nữa ????】
Trạm Én Đêm
【Giờ cô  nuốt  trôi cục tức , đợi lát nữa mất hết tuổi thọ, cô  thật sự sẽ  tắt thở đấy!】
【Kiểu  cầu chết, tiếp theo.】
Còn vẻ mặt vui mừng và mong đợi  mặt  bé cũng dần dần biến thành sự hoang mang và khó hiểu. Nó  hiểu, tại  cô  vẫn  chết? Tại  cô   thể thản nhiên tặng  nhiều tuổi thọ như ?
Miệng  bé  nhét đầy hoa cỏ và bùn đất, nó "ừ ừ" kêu lên, lắc đầu  hiệu đừng nhét nữa.      để ý đến nó, tiếp tục coi miệng nó như chậu cây cảnh.
Thấy cô bé bên cạnh  với vẻ hoảng sợ,  dứt khoát cũng nhét một bông  miệng nó. Tiện tay thôi mà.
Cô bé   chọc  tận họng, "Ọe" một tiếng   òa lên: "Ọe——! Chị gái , hoa đủ ! Thật sự đủ ! Em  về nhà huhu..."
Lúc   mới dừng tay.
"Được ,  thì về nhà ."  .
Đôi trẻ con đồng nam đồng nữ như  đại xá. Cô bé  lóc kéo  bé với hai má phồng lên, hai đứa định  lưng .
Còn  lặng lẽ  theo  chúng, đưa tay đặt lên đôi vai nhỏ, cúi đầu  một cách hiền từ: "Em trai, em gái nhỏ, đó là nhà của hai đứa ?"
"Bây giờ là nhà của  ."