Nhiều đứa trẻ   ăn no, nhưng theo khẩu phần ăn hàng ngày thì  thể nào thiếu thốn .
Một  tình cờ,  phát hiện nhân viên thu mua đang tham ô, ngày nào bà  cũng mang một ít đồ về nhà.
Ngay cả một  vật phẩm cứu trợ do những  hảo tâm quyên góp, bà  cũng lấy  ít.
 kể cho  viện trưởng , bà   nghiêm khắc phê bình bà .
 vì thông cảm cho bà  cũng  dễ dàng gì, nên chỉ yêu cầu bà  trả  đồ.
 nghĩ chuyện   kết thúc, nhưng một buổi tối nọ, bà  bảo  giúp bà  lấy đồ.
Trong một góc khuất  ai  thấy, bà  tát  mấy cái thật mạnh  miệng.
"Đồ lắm lời, trách gì   sinh mà    dạy, tao  cho mày ,   mà dám  thêm một lời nào nữa, xem tao  xé nát cái miệng mày  !"
Cảnh  tình cờ  viện trưởng  thấy, bà   lập tức sa thải bà .
Sau khi bà   sa thải, bà   mở cửa hàng rau  ở một nơi cách viện mồ côi ba trăm mét.
Chúng  cũng  bao giờ gặp  nữa.
Rời khỏi sở cảnh sát một  nữa,  cảm thấy bất lực sâu sắc.
Mọi chuyện đều liên quan đến .
Tại  tên sát nhân  cứ  chọn  chứ.
Nếu    ,    thể thực tập tử tế như  ,  đó  chuyển chính thức, cuộc đời sẽ  đúng hướng.
Tình hình hiện tại, cho dù cuối cùng tìm  hung thủ, việc   chuyển chính thức cũng đổ bể ...
8.
Khi về nhà, trời  gần sáng. Khi  ngang qua cửa phòng cô bé hàng xóm  lầu.
Thấy sợi dây cảnh báo màu vàng chóe  cửa phòng cô , tim  đập mạnh một cái.
Một cảm giác bi thương tràn ngập trong lòng.
Mấy ngày  chúng  còn chào hỏi  ở hành lang.
Càng nghĩ càng thấy uất ức.
Cảm xúc  tan biến   ngay khi  mở cửa về nhà.
Thay  đó là một cảm giác sợ hãi.
Lúc  rời , nhà   lục lọi lung tung, còn  kịp dọn dẹp.
Thế mà bây giờ, nó gọn gàng như thể   mới dọn dẹp xong.
Có    nhà !
 gửi tin nhắn cho đội trưởng Trương,  thể    cử  giúp  dọn dẹp.
Tin nhắn  gửi , một giọng  trầm khàn vang lên  lưng .
Quay đầu , một  đàn ông trung niên đang  ở cửa bếp nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chuoi-toi-ac-trong-dna/chuong-5.html.]
Trên tay còn bưng một đĩa trứng xào cà chua.
“Về  ,  đúng lúc ăn cơm.”
Đây là  đầu tiên   thấy giọng  , nhưng gần như ngay lập tức  nghĩ đến con đồ chơi ghi âm ở nhà hàng xóm.
Mặc dù ngữ điệu khác , nhưng giọng điệu và cách  chuyện gần như y hệt.
Khi  định lén dùng điện thoại gửi tin nhắn cho đội trưởng Trương,   mỉm  hiền từ với .
“Cô  đến tìm ,   đành  đến tìm cô thôi. Không , cứ lấy  gửi , thoải mái .”
 hét lớn với  .
“Ông là ai! Rốt cuộc ông   gì?”
Nói   lùi  mấy bước, lấy điện thoại  xem tin nhắn  gửi, một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện  tin nhắn.
Tín hiệu di động và tín hiệu Wi-Fi đều biến mất.
Vừa nãy tin nhắn  gửi cho đội trưởng Trương, nó hiển thị  gửi , điều đó chứng tỏ   vẫn luôn ở đây và  .
Nhìn về phía cửa, xung quanh vẫn luôn  cảnh sát bố trí lực lượng, nếu họ  nhà     thì  thể nào  báo cho .
Khi  tính toán khả năng trốn thoát gần như bằng 0,  bình tĩnh .
 kéo ghế ở bàn ăn   xuống.
Người đàn ông đặt thức ăn  mặt ,  đối diện.
Hắn    gì mà  ngừng ngắm  .
Khi    chằm chằm khiến da đầu  tê dại,   mở miệng.
“Cô ít chính nghĩa hơn  nghĩ, ở cửa hàng rau  còn đợi cô thêm hai phút.”
“ cứ nghĩ cô sẽ bất chấp nguy hiểm để cứu bà , quả nhiên cô và  là cùng một kiểu , đều ghi thù.”
 theo bản năng lườm nguýt.
“Ông nghĩ nhiều , lúc ông gửi tin nhắn,  đang  dạo bên bờ sông, căn bản  kịp đến đó.”
Hắn  gật đầu lia lịa.
“Thì  là , quả nhiên chúng  thông minh như .”
Những lời      lạ, nhưng nhất thời   thể nghĩ  là lạ ở chỗ nào.
Thấy   trả lời,    và tiếp tục  với .
“Cô  cảm ơn  ? Giúp cô giải quyết bao nhiêu  đáng ghét.”
   đàn ông  mặt,   cao  mét tám lăm, ăn mặc khá thời trang.
Đeo một chiếc kính gọng bạc, thậm chí giọng  còn  vài phần dịu dàng, trông như một  yêu đời,  khó  thể liên hệ   với hung thủ của mấy vụ án  .
 những lời thốt  từ miệng    khó hiểu đến mức khó tin.
“Kẻ điên.”