“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa” - Chương 119: Vàng “Âm” Và Lời Nguyền Trong Hộp Giấy

Cập nhật lúc: 2025-10-30 11:30:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giờ tuy mới hơn sáu trăm theo dõi, nhưng lướt qua danh sách tài khoản dấu V to đùng. Cũng gọi là “tầm ảnh hưởng xã hội” nho nhỏ đó.

Lâm Uyển từ ngoài về, bạn cùng phòng liền tròn mắt cô – giữa cái nóng chảy mỡ thế , cô đổ một giọt mồ hôi nào! Trong khi cả phòng ký túc xá đang hấp hối cái quạt điện xoay vòng 30 độ, điều hòa, gió trời.

từ ngày cô dán lá bùa “tránh nóng” lên cửa, nhiệt độ trong phòng rõ ràng giảm hẳn. Cô bạn phòng bên qua mượn đồ còn bảo: “Ủa phòng mấy bà mát thế, quạt loại nào đặc biệt hả?”

Lâm Uyển chỉ , giải thích – bùa cô vẽ bằng chính mực linh, còn hiệu nghiệm hơn cả máy lạnh inverter.

Bạn cùng phòng từ lâu cũng thấy Lâm Uyển “ giống thường”. Như cô giúp Lưu Giai Di giải quyết vụ ma ám ở phòng ký túc – tưởng cô đùa, ai ngờ chỉ trong một cuối tuần là yên bặt luôn. Kể từ đó, ai cũng ngầm công nhận: cô quen cao nhân thật.

Tối hôm đó, buổi huấn luyện kỹ năng máy tính, Lâm Uyển về phòng. Lần , mạng ký túc xá hỏng, cô truy cập diễn đàn trường bằng 3G để báo sửa. Ai ngờ vì đơn giản là “nhấn nút báo ”, cô điền nguyên cái form dài như đơn xin việc.

Kết quả: cô “vinh dự” trở thành thành viên dự của tổ sửa chữa mạng của trường.

Một tháng , gọi điện bảo cô đến “huấn luyện kỹ năng cơ bản”. Cô cũng chẳng giải thích gì nhiều, nghĩ “học thêm cũng luôn.

Giờ Lâm Uyển thể sửa mạng, cài win, thậm chí tháo máy kiểm tra ổ cứng – coi như thêm nghề tay trái. Mục tiêu ban đầu đơn giản: nếu website đạo quán , cô thể tự sửa, khỏi phiền khác. Học miễn phí mà còn thực hành – tội gì học.

Hôm nay là thứ Sáu, buổi học cuối cùng của tuần. Lâm Uyển hẹn Diêu Mộ Mộ chiều nay cùng thành phố máy tính. Cô đổi laptop, đồng thời mua thêm hai cái để trang cho phòng sách đạo quán. Dạo bận, kịp lấy hàng đặt.

Mặc dù thể mua online, nhưng chỗ đạo quán ngoài phạm vi giao hàng – thôi thì đích xuống núi cho chắc.

Diêu Mộ Mộ một mà rủ luôn Tạ Văn Dĩnh, vì cũng đang rảnh. Ba xuống phố, dừng xe ở bãi bus gần đó, cách cửa hàng một con đường.

Vừa đến ngã tư thì đèn đỏ, họ dừng . lúc , một đàn ông trung niên hùng hục lao qua đường. Diêu Mộ Mộ phản xạ nhanh, tóm lấy tay ông :

“Ê, cẩn thận! Xe kìa!”

Người đàn ông sững vài giây – rõ ràng một chiếc xe tải đang phóng như tên b.ắ.n qua. Ông bàng hoàng, cảm ơn rối rít, mặt cắt còn giọt máu.

“Lúc nãy ... hề thấy chiếc xe đó...”

Ông run rẩy, dám nữa dù đèn xanh.

Lâm Uyển liếc Diêu Mộ Mộ, ánh mắt trầm: chuyện đơn giản.

Diêu Mộ Mộ lắc đầu, nhỏ giọng: “Không nghĩ cái gì, giữa đường lớn mà cứ lao như mộng du.”

Lâm Uyển lấy một lá bùa nhỏ, khẽ tung , giọng bình thản:

“Có thể là ma che mắt. nếu tới , sẽ quý nhân cứu. Như ổng, gặp đúng kéo .”

Tạ Văn Dĩnh mà nổi da gà, quanh – chẳng thấy gì ngoài nắng chang chang.

Ba thêm, qua đường thẳng đến trung tâm máy tính. Tòa nhà nào cũng sáng choang, bảng hiệu chớp nháy: ASUS, Lenovo, MSI… hoa cả mắt.

Lâm Uyển chọn mẫu sẵn, chỉ cần so sánh giá và quà khuyến mãi. Sau khi chuyện với nhân viên, cô chọn cửa hàng ưng ý, chuẩn thanh toán.

Lúc , một đàn ông trung niên mặt đỏ như gấc vội vã bước – chính là ông cứu.

Hóa ông là Quách Vân, ông chủ của cả chuỗi bốn cửa hàng máy tính, tổng đại lý của một hãng lớn.

Thấy Diêu Mộ Mộ, ông liền xòa:

“Ơ, trai lúc nãy đây ! Nhờ còn sống! duyên, mua gì giảm ngay 10%, tặng thêm quà!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-119-vang-am-va-loi-nguyen-trong-hop-giay.html.]

Diêu Mộ Mộ ngại nhưng vẫn mỉm : “Vậy thì cảm ơn ông chủ.”

annynguyen

Lâm Uyển khẽ nhướng mày, hỏi thẳng:

“Gần đây ông thấy chuyện gì kỳ lạ ? Ví dụ như... xém gặp tai nạn, hoặc đồ vật tự nhiên hư hỏng?”

Quách Vân giật : “Cô mà chuẩn . Sáng nay suýt chậu hoa rơi trúng đầu, giờ xém xe tông... Cả tuần nay cứ như xui đeo bám.”

Diêu Mộ Mộ nghiêm giọng: “Thật chúng trong đạo môn, thể giúp ông xem qua.”

Quách Vân sững , nở nụ nửa tin nửa ngờ:

“Nếu các thật sự giúp , thì... đạo quán của các , thiết điện tử mười năm tới, tài trợ hết!”

Ba , trong đầu vang lên cùng một ý nghĩ:

“Lần tài trợ rau củ, giờ tài trợ máy tính. là tu đạo cũng ngày lên đời.”

Lâm Uyển hỏi tiếp:

“Ông nhớ kỹ xem gần đây lượm mua thứ gì lạ ?”

Quách Vân nhíu mày, chợt vỗ trán:

“À đúng! Tuần thấy một cái hộp nhỏ bên đường, bọc giấy vàng. Tò mò mở xem, thấy trong đó bột trắng với vài hạt màu vàng. tưởng vàng thật, cân thử hơn chục gram, liền giữ .”

Diêu Mộ Mộ im lặng ông , còn Lâm Uyển thì suýt nổi.

“Rồi từ lúc đó ông bắt đầu gặp chuyện, đúng chứ?”

“Ừ... đúng thật,” Quách Vân đáp, mặt tái nhợt.

“Thứ ông nhặt vàng thật,” Lâm Uyển chậm rãi, “mà là ‘kim phách’ – đồ dùng trong nghi lễ phong ấn. Ông lấy nó , tức là phá phong ấn. Vong hồn trấn giữ trong đó liền theo ông về.”

Sắc mặt Quách Vân chuyển từ hoang mang sang xanh mét. Ông vội rút điện thoại gọi cho vợ, dặn:

“Trong tủ áo cái hộp giấy nhỏ, vàng vàng trắng trắng đó! Lấy vứt ngay ngoài, nhớ bỏ vô thùng rác công cộng!”

Bên đầu dây, vợ ông cũng sợ hết hồn, hứa vứt liền.

Sau khi cúp máy, Quách Vân thở hắt , hỏi dè dặt:

“Vứt ... chắc nữa chứ?”

Lâm Uyển nhẹ, ánh mắt nửa nghiêm nửa trêu:

“Chưa , còn tắm bằng nước ngải một . Ông mà an tuyệt đối, nhớ đóng góp thêm ít ngân sách hương khói cho đạo quán nhé. Tùy tâm thôi.”

Diêu Mộ Mộ ở bên cạnh ho khan, giả vờ nghiêm túc để che nụ .

Quách Vân liên tục gật đầu:

“Không thành vấn đề! Hương khói bao nhiêu cũng lo!”

Lâm Uyển thầm.

là “hành thiện tích đức” cũng nhiều cách – mà đôi khi, hợp túi tiền.

Loading...