“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa” - Chương 120: Hóa Sinh Tử – Tro Cốt Trong Gió

Cập nhật lúc: 2025-10-30 11:36:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bây giờ tính mạng và tài sản của ông đều đe dọa, thể lo, hoảng cho .

Lâm Uyển khẽ nghiêng đầu, giọng điềm tĩnh:

“Không hẳn . Mấu chốt chuyện xuất phát từ mấy hạt đó.”

“Hả?”

Sắc mặt đàn ông lập tức sa sầm .

Lúc nãy ông nắng cả đoạn đường, vốn dĩ nóng đến chảy mồ hôi, nhưng mới một chốc thấy lạnh buốt. Cơn lạnh đó kỳ dị đến mức cách nào lý giải nổi — nó bắt đầu từ lòng bàn chân, lan dần lên tận đỉnh đầu.

Da đầu ông tê rần, nhịp tim như cũng chậm .

Lâm Uyển chậm rãi:

“Ông thử nghĩ kỹ xem… lúc nhặt món đồ đó, ngoài mấy hạt , còn gì khác ?”

Quách Vân c.ắ.n răng, cố gắng nhớ :

“Trừ cái hạt thì... chắc còn gì...”

Ông dừng , hít sâu, sắp xếp chuyện trong đầu.

“Hộp... giấy vàng... bột màu trắng... hạt vàng... vân vân... Không lẽ, là cái bột màu trắng đó vấn đề?”

Dù gì hộp và giấy vàng là đồ thông thường, dùng để đựng đồ, gì lạ.

Nếu mấu chốt ở mấy hạt vàng, thì chỉ còn thứ bột trắng đó thôi.

Lâm Uyển khẽ gật:

“Nếu đoán nhầm… thì đúng là .”

Diêu Mộ Mộ nhướng mày, nửa đùa nửa thật:

“Thứ đó chẳng lẽ là... chất cấm ? Bột bột, y chang luôn. Không thể nào cạo từ tường xuống chứ?”

Lâm Uyển liếc một cái — ánh mắt như thể đang : Mộ Mộ, vẫn nghịch như con nít đó.

“Chất cấm hả? chỉ mong là sẽ quá sốc... khi sự thật nó còn cách xa cái nghĩ cả vạn dặm.”

Tạ Văn Dĩnh suýt phì . Mỗi khí căng thẳng, chỉ cần một câu của Diêu Mộ Mộ là bay sạch khí nghiêm túc.

Lâm Uyển ho nhẹ:

“Mấy hạt vàng đó chỉ là mồi nhử... hoặc ký hiệu thôi. Để nó dễ tìm ông. Còn cái bột trắng ...”

Cô ngừng , giọng hạ thấp.

“... lẽ là tro cốt.”

“Tro... tro cốt gì cơ?”

Người đàn ông nổi cả da gà. Một dự cảm chẳng lành chạy dọc sống lưng.

“Người đó.” – Lâm Uyển đáp.

Quách Vân trợn mắt, nhớ cảnh lúc nhặt đồ: ông còn bóp thử cái túi, một cơn gió thổi qua, ít bột bay lên... hình như còn dính cả lên mặt.

Không hít miệng nữa.

Nghĩ tới đây, ông chỉ ngất.

Năm đó, Phục Thành – một từng khắp nơi – ghi chép trong nhật ký vài chuyện kỳ dị rợn cả tóc gáy.

Ban đầu Lâm Uyển chỉ coi mấy chuyện như truyện kể dọa ma khi ngủ.

Mỗi tối cô một câu chuyện, xem như thư giãn.

lớn lên, cô mới phát hiện... bộ những chuyện trong đó đều là thật.

Hồi đó, Phục Thành chẳng thấy gì bất thường, còn đưa cô để “giải trí”.

Cái tính bình tĩnh của Lâm Uyển bây giờ, thật cũng một phần do từ nhỏ “rèn” như thế.

Trong cuốn nhật ký đó, nhắc đến một từ — Hóa Sinh Tử.

Ở vùng Sương Hương, đây là từ lành. Trong dân gian, nó là tiếng gọi miệt thị dành cho những đứa trẻ nghịch ngợm, khó dạy, “ăn chơi” từ bé.

Sau , mấy chương trình tạp kỹ còn dùng từ đó để trêu đùa giới trẻ, khiến nó dần trở nên... mật hơn.

annynguyen

gốc gác của “Hóa Sinh Tử” bắt nguồn từ Phật giáo cổ.

“Người nào tái sinh rễ cành, c.h.ế.t di vật — gọi là đột sinh đột tử.”

Nói cách khác, Hóa Sinh Tử vốn chỉ những trẻ c.h.ế.t yểu.

Ngày xưa, tin rằng một c.h.ế.t yểu, con nối dõi, là điềm cực . Gia đình đó dễ gặp họa — nhẹ thì lục đục, nặng thì tuyệt tự.

Phục Thành từng ghi câu chuyện thật trong sổ.

Ở một ngôi làng nhỏ, đứa bé bốn tuổi nghịch, quậy suốt ngày. Cha đưa khám nhiều kết quả.

Thằng bé khỏe mạnh, bệnh tật gì.

Rồi một vị cao nhân trong vùng phán: “Đó là Hóa Sinh Tử — kẻ thù kiếp đầu thai nhà các . Chừng nào nhà các c.h.ế.t sạch, nó mới yên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-120-hoa-sinh-tu-tro-cot-trong-gio.html.]

Nghe xong, ai cũng lạnh sống lưng.

Ba năm , quả nhiên hai vị trưởng bối trong nhà lượt mất vì bệnh. Tai nạn kỳ quái nối tiếp.

Thằng bé trong lúc chơi ở bờ sông, trượt chân té xuống... c.h.ế.t đuối.

Từ đó, lớn trong nhà , nhưng trẻ con sinh đều c.h.ế.t yểu, qua nổi một tuổi.

Bác sĩ khỏe mạnh, nhưng cứ thế mà c.h.ế.t, vô duyên vô cớ.

Phải đến khi một cao nhân khác tay, khắc chế “Hóa Sinh Tử”, chuỗi tai ương mới dừng .

Nếu lẽ cả dòng họ tuyệt .

Từ vụ đó, cái tên Hóa Sinh Tử trở thành điều kiêng kỵ khắp vùng.

Ngày xưa, kinh tế còn nghèo, sinh con nhiều mà nuôi nổi.

Những đứa trẻ cho là “hóa sinh tử” thường kết cục .

Có khi chỉ vì vài lời đồn vô căn cứ, câu bâng quơ của hàng xóm, mà tay với chính con .

Phục Thành ghi trong sổ:

“Có tin lời thầy giả, g.i.ế.c con nghiền xương cốt thành tro, trộn cùng ít vàng bạc, gói trong giấy vàng.”

Nghe thôi rợn .

Nếu ai đó nhặt gói , lấy mất vàng bạc bên trong — linh hồn của đứa bé sẽ bám theo đó... để đòi.

Vì lòng tham mà rước họa.

Quách Vân tới đây, mặt trắng bệch:

“Trời ơi... bây giờ? tham , là nhặt đường thôi! Có cướp giật của ai , xui xẻo như !”

Ông gần như sắp , run lẩy bẩy.

Giờ mà thỏi vàng mặt, chắc ông cũng dám cúi xuống nhặt.

Tiền thể kiếm , nhưng mạng thì chỉ một.

Lâm Uyển , giọng bình tĩnh đến đáng tin:

“Chuyện dễ thì cũng dễ. Nó theo ông về thì tìm cách tiễn .

Về dọn dẹp nhà cửa, rải ngũ cốc, dùng hương thơm dụ nó .”

Quách Vân nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, giọng khẩn khoản:

“Xin đạo trưởng chỉ điểm! Cô giúp một mạng, bao hết mấy sản phẩm điện tử mới cho đạo quán luôn! Con trai còn nhỏ, mới học tiểu học, thể chuyện gì . Xin cô cứu !”

Lâm Uyển ông , nhẹ giọng:

“Cứ theo . Nếu nó , thì lễ cầu siêu. Dù nó c.h.ế.t cũng chẳng liên quan gì tới ông. Không lý gì tìm ông báo oán.”

“Vậy... !”

Ông thở hổn hển, như sắp c.h.ế.t đuối vớ phao.

“Hay là... theo về nhà luôn, cho xong chuyện ?”

“Không cần vội,” Lâm Uyển đáp. “Phải đợi tới tối mới dụ linh hồn . Ban ngày dương khí nặng lắm. Mà còn mua máy tính nữa.”

Quách Vân , gấp đến độ :

“Đạo trưởng, cô cứ , cô thích cái gì tặng hết! Còn tự tay giao tận nơi, lắp đặt đàng hoàng! Chỉ cần cô cứu thôi!”

“Ừm... cần hai cái laptop.” – Lâm Uyển đáp tỉnh như .

Cô báo luôn mẫu mã. Một cái để phòng sách, một cái mang theo.

Quách Vân lập tức chọn loại cấu hình cao nhất. Cô còn thấy phí — tra tài liệu thôi chứ render phim .

Dù ông chủ “miễn phí”, Lâm Uyển vẫn chỉ lấy đúng hai cái, thêm thắt.

Lòng tham mới là thứ đáng sợ nhất, ma quỷ.

Quách Vân nghĩ ngợi quyết định tặng thêm bộ loa “ quà hậu tạ”.

Lâm Uyển mỉm nhận lời: “Cũng . Bình thường rảnh rỗi thì nhạc, việc thì... mở lên xua tà.”

Đối với ông , cô bây giờ chẳng khác nào cọng rơm cứu mạng.

Ông đích lái xe chở máy tính đến tận đạo quán, còn lắp đặt cẩn thận.

Mười mấy năm buôn bán ở thành phố Ninh, mà ông từng — ở phía nam Dự Sơn đạo quán yên tĩnh và tao nhã đến thế.

Đường cũng rộng rãi, thuận tiện.

Khung cảnh thanh bình, thật sự là nơi lý tưởng để dâng hương, tĩnh tâm... hoặc trốn đời.

Lắp xong, Quách Vân , giọng chân thành:

“Sau nhất định sẽ đưa nhà đến đây thắp hương. Còn rủ thêm bạn bè nữa. Cao nhân quả nhiên ẩn giữa đời thường, đúng là mắt mà thấy núi Thái Sơn!”

Lâm Uyển chỉ nhạt.

Nếu ai cũng sáng mắt như ông hôm nay, thì chắc mấy “hóa sinh tử” đời sớm siêu thoát .

 

Loading...