“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa” - Chương 121: Lau Nhà Đuổi Oán – Văn Không Được Thì Dùng Võ

Cập nhật lúc: 2025-10-30 11:44:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lâm Uyển khẽ:

“Được, , phía khu vườn, đông cũng chẳng .”

Quách Vân khựng — vị đạo trưởng hình như... giống tưởng tượng.

Ông cứ nghĩ tu đạo sẽ nghiêm túc, cao ngạo, kiểu “đừng phiền tu hành”, ai dè cô thoải mái như thế.

Diêu Mộ Mộ vỗ vai ông, tươi:

“Ông chủ Quách , ông nên giúp chúng quảng bá đạo quán nhiều hơn mới chứ.”

“Được, chuyện nhỏ!” Quách Vân đáp ngay, mặt đầy nịnh nọt.

Khi máy tính lắp xong, Diêu Mộ Mộ mở máy, bật phim hoạt hình “Tom và Jerry”.

Tất nhiên, xem — mà là yêu cầu của hai giấy.

Hôm nay ngoài, để tránh dọa khách, Tiểu A và Tiểu Ô đều trốn kệ sách. Hai mảnh giấy mỏng tanh, nếu để ý thì chẳng ai phát hiện .

Quách Vân vô tình liếc qua màn hình, ánh mắt đầy ngạc nhiên:

“Không ngờ vẫn còn tâm hồn thiếu niên thế , thích xem hoạt hình như con trai ! thì chịu, đúng là học tập thôi.”

Diêu Mộ Mộ ngượng :

“Ha… cũng tùy lúc thôi.”

lúc đó, Lâm Uyển , liếc màn hình một cái — trong phim, Jerry đang đá thẳng m.ô.n.g Tom, nhạc nền rộn ràng.

annynguyen

gì, chỉ lặng lẽ đổi sang phim khác.

Hai giấy vốn ngây ngô, cái gì cũng xem , nên “hướng dẫn thẩm mỹ” cho chúng chút.

Sau vài lượt chọn, cô mở một bộ phim hoạt hình thiếu nhi:

“Đinh Đinh, Địch Tây, Lạp Lạp, Thiên Tuyến bảo bảo~”

Giọng hoạt hình vang lên lanh lảnh:

“Thiên Tuyến bảo bảo, xin chào nào~ Thiên Tuyến bảo bảo, ôm ôm nào~

Bánh mì nướng~ bảo bảo bánh mì nướng~

Sữa lắc~ bảo bảo sữa lắc~”

Không gian đạo quán bỗng tràn ngập... năng lượng mầm non.

Mọi : “…”

Quách Vân cố giữ bình tĩnh, môi giật giật:

“Hóa … tâm hồn của đạo trưởng còn trẻ hơn tưởng.”

Câu khen ngượng ngùng nhưng chân thành, ông thật sự cố gắng lắm .

Đạo quán , hình như… sở thích khá đặc biệt.

Lâm Uyển gật đầu tự nhiên:

“Ừ, chúng thể .”

Quách Vân hỏi:

“Không cần tắt máy tính hả?”

“Không cần, đang xem.”

Ông đầu — bên cạnh, Trương Hạo đang nghiêm túc xem hoạt hình thiếu nhi, biểu cảm chuyên tâm như đang nghiên cứu đạo pháp.

Quách Vân đờ : Đạo quán … quả nhiên đặc biệt. Không huyền bí, mà dễ thương đến khó tin.

Ông lập tức nảy ý: Mình giới thiệu chỗ cho bạn bè, chắc chắn càng đến đây dâng hương, tâm hồn càng trẻ !

Khi xe xuống núi, Lâm Uyển vô tình ngẩng đầu, bắt gặp Tống Chương Thành đang sân thượng tầng hai.

Hoàng hôn phủ xuống, ánh đỏ nhuộm lên bộ đồ đen của , khiến cả trông như hòa cảnh chiều.

Hai thoáng chốc.

Rồi xe rẽ qua khúc cua, bóng dáng tan ánh tà dương.

Lâm Uyển thu ánh , trong đầu thoáng qua một ý niệm —

Người hàng xóm từng gặp sư phụ cô vài … Vậy thật sự bao nhiêu?

Chiếc xe dừng khu biệt thự — nơi xem là khu nhà giàu bậc nhất thành phố Ninh.

Từng tầng, từng căn đều sang trọng, yên tĩnh mà lạnh lẽo.

Tạ Văn Dĩnh quanh, khẽ :

“Hồi Từ Tử Kiệt sống ở đây… cũng gần một năm .”

Quách Vân căng thẳng hỏi:

“Cái gì một năm?”

“Không liên quan đến ông.” Diêu Mộ Mộ nhàn nhạt, chuyển đề tài:

“Ông tên Từ Ba ?”

“Biết chứ!” Quách Vân đáp ngay. “Con trai điên, vợ hủy dung, t.h.ả.m lắm. Từ Ba bây giờ chẳng mấy khi về, bạn gái mới mê hoặc, cắt luôn tiền chu cấp. Hai con suýt đuổi khỏi nhà.”

Ông tiếp, giọng mang chút khinh bỉ:

“Cũng đáng đời. Thằng Từ Tử Kiệt đó ngược đãi động vật, vụ đó từng rùm beng mạng. Còn bà Từ — miệng thì niệm Phật, tay thì đồng phạm. là khẩu Phật tâm xà.”

Câu cuối ông như thở dài:

“Không yêu cũng , nhưng đừng hại khác.”

Từ đó, cư dân quanh khu đều né con họ như né dịch.

Nhà nào nuôi thú cưng càng tránh xa.

Diêu Mộ Mộ im lặng. Báo ứng tuy đến chậm, nhưng chắc chắn sai đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-121-lau-nha-duoi-oan-van-khong-duoc-thi-dung-vo.html.]

Họ theo Quách Vân nhà.

Vợ ông , Trương Huyên, là phụ nữ dịu dàng, khí chất, dạy piano ở nhà. Thấy khách đến, bà lịch sự chào hỏi, đưa đứa con trai nhỏ lên tầng hai tránh — sợ lỡ chạm chuyện “lạ”.

Lẽ định về nhà đẻ trốn một đêm, nhưng cuối cùng vẫn ở .

Bởi bà nghĩ — dù cũng là chuyện của gia đình, khó khăn thì cùng đối diện.

Để chồng , dù gì xảy , con bà vẫn ở lưng ông.

ủng hộ, để dựa — thế là đủ để vững.

Đến tám giờ tối, Lâm Uyển bảo Diêu Mộ Mộ và Tạ Văn Dĩnh chuẩn “lau dọn nhà”.

Đây là nghi thức cơ bản của tu đạo: chuyển nhà, trừ tà, mở quán, khởi nghiệp đều .

Ngày xưa gọi là vượng tứ giác — giúp nhà sạch khí, hanh thông.

Bây giờ ít ai còn , qua còn thấy mới lạ.

Lau nhà hai mục đích:

Một là tiễn hồn cũ, hai là chào thổ địa, thần linh quanh đó — kiểu “ mắt hàng xóm” để ăn suôn sẻ.

Nếu tà khí, nghi lễ cũng giúp quét sạch.

Diêu Mộ Mộ và Tạ Văn Dĩnh mang đồ : màn thầu, ngũ cốc, rượu, giấy đỏ, gỗ đàn hương.

Ngũ cốc gồm gạo kê, cao lương, đậu xanh, đậu đen, gạo nếp — tượng trưng cho ngũ hành âm dương.

Tạ Văn Dĩnh chủ trì buổi lễ.

Cậu mở hết cửa sổ tầng một, cầm nắm ngũ cốc tung ngoài, niệm:

“Nhà chủ, kính báo bốn phương — cần thì , gia thần về, tạp vụ tránh xa!”

Giọng vang trầm, du dương, tiết tấu chuẩn như ca kinh.

Cậu rải ngũ cốc từ giữa phòng cửa, đến phòng bếp, trải tờ giấy đỏ, đặt tô gạo, ba chén rượu, tám màn thầu ngay ngắn.

Diêu Mộ Mộ đưa ba cây hương cho Quách Vân.

“Gia thần tới, ông Táo về vị trí cũ.” – Tạ Văn Dĩnh khẽ niệm.

Động tác của tao nhã, khiến Quách Vân mà như đang xem trình diễn nghệ thuật.

Mọi im lặng, đợi đàn hương cháy hết mới xem như xong lễ.

Tạ Văn Dĩnh hiệu Diêu Mộ Mộ xử lý đồ cúng.

“Đừng vứt rác, thì phản tác dụng. Cúng thần , để nơi sạch sẽ, hoặc cho động vật ăn.”

Diêu Mộ Mộ gật đầu, xách . Làm xong, hỏi:

“Hình như cách của Lâm Uyển đơn giản hơn nhỉ?”

“Ừ.” – Lâm Uyển đáp tỉnh như . “ chỉ đốt một tấm sát phù, hòa tro nước vô rễ vẩy cửa là xong.”

Diêu Mộ Mộ cau mày:

“Nước vô rễ là gì?”

“Nước máy.” – Cô .

Đại đạo vốn giản dị, chỉ là bình thường đủ linh căn để hiểu.

Còn Lâm Uyển — cô vốn là ngoại lệ.

Tạ Văn Dĩnh chen :

“Hôm nay chưởng môn tay, định mẫu cho . Nửa năm , định học hả? Không cần giỏi như cô , chỉ cần đạt trình độ là đủ bảo vệ .”

lười.” – Diêu Mộ Mộ chống chế. “… về sẽ ghi sổ nhỏ.”

Quách Vân ho khan một tiếng, dè dặt hỏi:

“Xin , phiền quá. Cho hỏi, nó… ạ? Giờ chuyện ?”

Lâm Uyển duỗi vai:

“Chưa . Nhìn xuống đất .”

Ba cúi đầu.

Màu ngũ cốc sàn... biến thành đen sạm.

Không khí lạnh buốt.

Nơi hóa sinh tử qua, ngũ cốc cháy đen thành than.

Lâm Uyển cầu thang, giọng nhẹ hều:

“Chậc, thương lượng thất bại. Đại bảo bối .”

Mọi theo hướng cô chỉ —

Một đứa trẻ tầm ba, bốn tuổi đang đó.

Da nó xanh nhợt, mạch m.á.u nổi da mặt, hai mắt lồi , tròng trắng nhiều hơn tròng đen.

Cảnh tượng kinh dị đến rợn gáy.

Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ Mộ :

“Đại bảo bối” cái gì mà đại bảo bối… đạo trưởng từ tâm lý thật vững.

Quách Vân cứng , dám.

Thứ ... còn mọc cả răng nanh!

“Trời ơi, giờ đây!”

Lâm Uyển bình tĩnh đáp:

“Tiên lễ hậu binh. Văn , thì dùng võ.”

Giọng cô trầm xuống:

“Oán khí nặng như , đúng là hóa sinh tử sai. Mấy đời nó đều c.h.ế.t mười hai tuổi, nên chịu đầu thai — hóa thành tà vật ác.”

 

Loading...