“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa” - Chương 122: Giấy Khen “Giúp Người Là Niềm Vui”
Cập nhật lúc: 2025-10-30 11:51:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thứ vốn chẳng vì tìm thế để đầu thai mà mới hại .
Mạng c.h.ế.t tay nó — chắc chắn chỉ một.
Nếu giờ chịu xuống âm phủ, thì tuyệt đối thể để nó ở nhân gian.
Ngoài miệng Lâm Uyển còn gọi “đại bảo bối”, nhưng khi tay thì tuyệt đối qua loa.
Cô thẳng tay ném một lá bùa trừ tà.
Chuyện , dễ dễ, mà khó cũng chẳng khó.
Vật nhỏ vội vã trốn , chắc rõ lá bùa nguyền rủa thứ dễ chọc.
Lâm Uyển nhanh chóng đoán hướng nó chạy, liên tiếp tung thêm mấy lá bùa nữa.
Lá thứ ba dán trúng, “Hóa Sinh Tử” rít lên một tiếng chói tai, tiếng của nó khiến sởn da gà, lạnh từ bàn chân lan lên tận gáy.
“Em gì sai cả, tại em thể sống!”
Giờ là lúc bắt quỷ, giờ kể khổ.
Lâm Uyển chẳng tâm trạng chuyện đời của nó, chỉ liếc Tạ Văn Dĩnh — hiệu thể hành động.
Giải quyết nhanh, kết thúc nhanh, về nhà càng sớm càng .
Hiểu ý, Tạ Văn Dĩnh cầm thanh kiếm gỗ đào tiến lên.
Thanh kiếm là bảo vật kế thừa từ Thanh Hư đạo trưởng, chuyên khắc chế âm tà.
Một nhát đ.â.m xuyên qua thể tà vật, tiếng hét vang lên chát chúa, hình nó dần dần trở nên trong suốt… tan biến .
Kết cục , đối với nó mà , cũng coi như giải thoát.
Dấu ấn “Hóa Sinh Tử” dù chuyển kiếp cũng biến mất — trời sinh khắc bên cạnh, luôn hại .
Bản chất đó, thể khống chế.
Tạ Văn Dĩnh xong việc, thu kiếm .
Diêu Mộ Mộ bên cảm thấy hình như đắc tội khác.
Để bù , mấy hôm nay ngày nào cũng khen lấy khen để: “Ôi chao, tiểu đạo sĩ lợi hại thật đấy.”
khi ánh mắt của đối phương chỉ lướt qua, tim đập thình thịch.
Anh âm thầm nghĩ, còn khó hầu hơn cả chưởng môn Lâm.
Khen cũng chẳng vui, giận cũng .
Anh sờ mũi, tự thấy hổ.
Trong lòng Diêu Mộ Mộ oan ức nghĩ: cái đó tính là lãng phí ?
Anh phụ trách hậu cần, mỗi một vai trò, ai cũng góp sức.
Không thể ai cũng xông lên giành mvp chứ.
Công bằng mà , tiến bộ lớn lắm !
Tu hành cũng thế, từ từ, ai đòi một bước lên trời.
Lúc Quách Vân mới dám chạy , giọng run run:
“Giờ… chắc là nữa chứ?”
Anh nghĩ mà lạnh sống lưng.
Rốt cuộc mời thứ quỷ quái gì về nhà?
Tự hứa với lòng: trừ khi kề d.a.o cổ, nếu — tuyệt đối nhặt đồ linh tinh mang về.
Không chỉ thế, còn định nhắc nhở cả bạn bè lẫn con trai: đừng bao giờ ham thứ thuộc về mình.
Haiz… nếu sớm nghĩ điều đó, chắc đến nỗi như hôm nay.
May mà gặp nhóm , nếu giờ còn mạng mà hối hận.
Quách Vân liên tục cúi đầu cảm tạ, đây đúng là ân cứu mạng.
Vợ dắt con trai từ tầng xuống, hai con trịnh trọng cảm ơn.
Dù trong mắt chỉ là tiện tay giúp, nhưng với họ — là ơn cứu cả nhà.
Hai vợ chồng hẹn cuối tuần sẽ đưa con đến dâng hương trả lễ.
Người vốn chẳng tin thần phật, giờ cũng đổi thái độ.
Quách Vân còn nghĩ: xin thêm lá bùa bình an về treo trong nhà, phòng khi hữu sự.
Trước đó, từng hứa tặng họ một bộ loa.
Ban đầu hai bên đều đến thù lao — vốn là giúp đỡ đường thôi.
Không ngờ hôm , Quách Vân đích mang dàn loa tới.
Cư dân mạng vẫn “ tiếng mười nghìn” — ý là ai nhạc chất lượng thì đầu tư thiết .
Bộ loa hàng xịn.
Trương Hạo sờ thử, :
“Không giống hàng rẻ tiền nha.”
Phục Thành bật thử vài đoạn, tấm tắc:
“Cái đấy, dùng để mở kinh văn cho tổ sư gia chắc cụ thích lắm.”
Diêu Mộ Mộ — từng việc cho chủ nghĩa tư bản — là giá, ba trăm nghìn.
Lâm Uyển xong chỉ thấy lòng đau như cắt, thật kêu họ trả bớt tiền, giảm hai mươi phần trăm cũng đỡ.
Cô thở dài, nhớ cái tai bluetooth 188 tệ freeship của — vẫn to rõ, bass trầm ấm, chất lượng áp.
Có cần phung phí chứ?
Mọi còn đang trò chuyện, thì Bảo Lâm học về.
Hôm nay là môn thi cuối cùng, nên tan sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-122-giay-khen-giup-nguoi-la-niem-vui.html.]
Cậu bé luôn nghiêm túc ôn bài, chỉ là thành tích... ừm, cố gắng hết sức là .
Làm , vui vẻ là quan trọng nhất.
Vì thế, chẳng ai hỏi thi thế nào, cả đám đều chu đáo như sợ áp lực.
Bảo Lâm đặt cặp xuống, mặt mày hớn hở:
“Chủ nhiệm lớp cho con một tờ giấy khen!”
Phục Thành hỏi:
“Giấy khen gì thế?”
Hai giấy nhanh tay mở cặp Bảo Lâm, trải tờ giấy khen cho cùng xem.
Trên đó :
“Chúc mừng bạn học Dương Bảo Lâm đạt hạng nhất hạng mục ‘Giúp niềm vui’.”
Phục Thành xong híp mắt:
“Cái nha, coi như khích lệ tinh thần .”
Ông sang hỏi Lâm Uyển:
“Con còn nhớ giấy khen đầu tiên con đem về ?”
Lâm Uyển mặt lạnh như tiền:
“Không nhớ.”
Cả đám sang , ánh mắt sáng rực như đèn pin — kiểu gì cũng chuyện ho đây.
Phục Thành ho khan một tiếng, vẻ mặt như sắp kể chuyện cũ đau thương:
“Đồ , con nhớ thì vi sư nhớ rõ. Đó là giấy khen của một cuộc thi kể chuyện.”
Hóa chưởng môn Lâm cũng từng thời... lolita.
annynguyen
Năm lớp Một, trường tổ chức cuộc thi kể chuyện.
Mấy đứa nhỏ khác chọn chuyện cổ tích bay bổng: “Cô bé quàng khăn đỏ”, “Nàng tiên cá”, hoặc cao cấp hơn thì “Robinson phiêu lưu ký”.
Còn Lâm Uyển — bé gái tóc tết hai bên, váy hồng dễ thương — chọn kể chuyện “Quỷ c.h.ế.t yểu”.
Cô bé sân khấu nghiêm túc :
“Chào , con kể câu chuyện ‘Quỷ c.h.ế.t yểu’. Có một phụ nữ nhiều việc . Một ngày nọ cô c.h.ế.t, mặc áo đỏ, ai tới viếng. Sau đó, bạn bè cô lượt t.a.i n.ạ.n — treo cổ, đâm, nhảy lầu…”
Các bạn nhỏ: “…”
Cô giáo: “…”
Lâm Uyển thấy im lặng, liền tương tác:
“Các bạn đoán tại ?”
Cả lớp đồng loạt im phăng phắc.
Một vài đứa nhỏ bắt đầu run run, nước mắt lưng tròng.
Lâm Uyển tự trả lời:
“Vì t.h.i t.h.ể cô biến đổi ! Người đào quan tài lên, thấy xác thối, móng tay mọc dài !”
Cô giáo tái mặt, giọng run run: “Con… kể tiếp ?”
Lâm Uyển hăng say:
“Và thế là dùng Thất Tinh Kiếm c.h.ặ.t đ.ầ.u cô xuống, chuyện kết thúc!”
Năm phút , lớp… đồng loạt rống.
Tối đó, cô bé Lâm Uyển hớn hở mang giấy khen về, tự hào khoe:
“Sư phụ, con giỏi lắm! Các bạn đều cảm động rơi nước mắt luôn!”
Phục Thành lúc đó còn tưởng thật, tươi:
“Ừ, A Uyển của chúng tài giỏi quá.”
Sáng hôm , ông cô giáo gọi lên trường.
Sau khi phê bình một trận: “Phụ chú ý nội dung con , tránh ảnh hưởng tâm lý!” — ông mới hiểu nguyên nhân cơn tập thể.
Kể đến đây, Diêu Mộ Mộ đến co cả bụng:
“Không ngờ chưởng môn hồi nhỏ tố chất kể chuyện kinh dị !”
Trương Hạo vỗ vai Lâm Uyển:
“Đại ca quả nhiên đa tài đa nghệ, từ nhỏ tầm thường.”
Tạ Văn Dĩnh: “…”
Lâm Uyển chỉ nhún vai: “Không nhớ, , liên quan đến .”
Lịch sử đen — giả như từng tồn tại, thế mới là phong cách của cô.
Phục Thành thì vẫn vui vẻ vạch trần, vẻ kể chuyện cũ còn vui hơn tụng kinh.
Cuối tuần đầu tiên của kỳ nghỉ hè, đạo quán đón một đợt khách hành hương tăng đột biến.
So với thường ngày, đến gấp bốn, năm .
Lâm Uyển cảm thấy , liền bảo Diêu Mộ Mộ kiểm tra.
Không ngờ, đạo quán nổi tiếng theo cách mà cô từng nghĩ tới.
Thì , diễn đàn thành phố Ninh tổ chức một cuộc thi nhiếp ảnh, hợp tác cùng một tài khoản mạng xã hội hàng trăm nghìn theo dõi.
Ảnh đoạt giải nhất là bức chụp… Tịnh Hòa Quan.
Trời tạnh mưa, sương mù bảng lảng, lá cây còn đọng giọt nước.
Giữa nền xanh của núi Ngọc Sơn, đạo quán ẩn hiện như hòa rừng.
Ba chữ “Tịnh Hòa Quan” khắc bảng gỗ nổi bật mà thanh nhã, khiến thôi cũng thấy mát lòng mát — như thể mùa hè cũng bớt oi vài phần.