“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa” - Chương 123: Đạo quán trên núi Ngọc Sơn

Cập nhật lúc: 2025-10-30 11:57:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đạo quán dựng chủ yếu bằng gỗ, phảng phất thở cổ xưa tĩnh mịch. Bên trong hai vị đạo sĩ — một già một trẻ.

Ngoài những tấm ảnh chụp phong cảnh, còn vài bức ghi cảnh hai cùng tụng kinh, khói hương mờ ảo phủ quanh.

Bên đạo quán một chiếc giếng cổ, nước từ khe núi chảy về, mùa đông ấm, mùa hạ mát. Trong giếng, khoét vài hốc nhỏ để ngâm mấy quả dưa hấu xanh mướt.

Người xem ảnh qua màn hình còn cảm thấy thèm thuồng, tin chắc rằng chỉ cần vớt lên, cắt thôi cũng đủ giải khát hơn bất kỳ loại dưa hấu nào trong tủ lạnh.

Một đạo quán ẩn trong núi, nơi nước suối róc rách, dưa ngâm trong giếng, và ánh nắng xiên qua tán lá — chính là chốn thần tiên mà sống giữa phố thị luôn mơ ước.

Chỉ qua vài tấm ảnh thôi cũng khiến lòng khoan khoái, tựa như hít thở trong lành của rừng sâu.

Diễn đàn của đơn vị tổ chức và tài khoản truyền thông Weibo vốn thu hút sự chú ý, khi tác phẩm đạt giải nhất công bố, ngôi đạo quán nhỏ liền nổi như cồn.

Trong phần bình luận, thử, vì Ninh Nên cách đó xa.

Nhiếp ảnh gia còn tận tình hướng dẫn: thể lái xe thẳng lên núi Ngọc Sơn, hoặc gửi xe chân núi thong thả leo.

Giờ đường xá sửa, cảnh hữu tình, thích hợp để nghỉ cuối tuần.

Khách hành hương — nhất là giới trẻ — thích thú tận hưởng khí thanh tịnh nơi đây.

Vị đạo sĩ già hiền hòa, còn tiểu đạo sĩ nhỏ tuổi thì cực kỳ đáng yêu, đôi mắt sáng trong vương chút bụi trần, khiến ai cũng thấy thương mến.

Ngoài , nhiếp ảnh gia còn kể rằng ở đây còn một vị đạo trưởng trai, chỉ tiếc chụp ảnh. Anh nhấn mạnh mãi: “Đáng tiếc lắm, vị đạo trưởng đó thực sự trai!”

Ban đầu nhiều hoài nghi, tưởng bịa để câu tương tác, nhưng qua những dòng chia sẻ đầy cảm xúc và tốc độ phản hồi nhanh chóng của , ai cũng nhận thật lòng thích Tịnh Hòa Quan.

Trên mạng nhanh chóng lan truyền lời mời gọi:

“Hãy , đến xem , bảo đảm bạn sẽ hối hận!”

Cư dân mạng còn nhận nhiếp ảnh gia đặc biệt thích vị tiểu đạo sĩ nhỏ tuổi, chụp cả loạt ảnh ăn dưa hấu, quét sân, nhặt rau — khuôn mặt tròn trĩnh, nghiêm túc mà đáng yêu vô cùng.

Nhìn đồ ăn ăn thôi cũng khiến thấy đói, chỉ chui qua màn hình nếm thử.

Không ít cô gái sôi nổi bình luận:

“Lập nhóm trộm tiểu đạo sĩ về nào!”

“Cái dáng nhỏ nhắn nghiêm túc đáng yêu quá, để các chị nựng một cái!”

Lâm Uyển lướt qua phần bình luận, :

“Bảo Lâm, nhiều trộm em về nhà đó.”

Bảo Lâm ngẩng đầu, ngơ ngác đáp:

“Vậy họ nhầm , chắc là nên trộm Tiểu Thiên mới đúng.”

Lần Tiểu Thiên còn suýt trộm thật , chứ bắt cóc thì ích gì? Cậu ăn chẳng bao nhiêu, còn dọa.

Lâm Uyển khẽ , lắc đầu.

Đứa nhỏ đúng là ngốc bẩm sinh. Cô đoán nếu thật sự ai đến bắt , Bảo Lâm chắc chắn sẽ nghiêm túc giảng đạo lý, khuyên họ rằng bắt cóc trẻ em là phạm pháp, vô đạo đức, còn dọa thêm rằng tổ sư gia sẽ nổi giận.

Nghĩ đến đó, cô bật khẽ.

Hôm nhiếp ảnh gia đến chụp, cả ba đều đang công tác bên ngoài, nên chẳng ai gì.

Cô gái đến dâng hương hôm nay vốn định tìm vị tiểu đạo sĩ, ngờ phát hiện còn tận hai trai — một đạo sĩ, một cư sĩ — đúng là bất ngờ ngoài ý .

Phục Thành thấy tình hình liền nhanh chân rút về phòng, tránh vây xem.

Hình ảnh khiến ông nhớ thuở mới nhập môn, khi còn trẻ ngang tuổi Bảo Lâm, cũng từng đám nữ khách hành hương tò mò đuổi theo, sợ đến mức trốn trong kho suốt nửa buổi.

Nhiều năm trôi qua, sư phụ và các đồng môn của Phục Thành đều qua đời, chỉ còn ông lủi thủi trong đạo quán, đám tử trẻ hành cho đủ chuyện.

Ông đến bao giờ mới thể gặp họ — những cùng ông trải qua tuổi thanh xuân nơi sơn môn.

Những hành hương vô thức cho rằng Tạ Văn Dĩnh chính là “đạo trưởng trai” mà nhiếp ảnh gia từng nhắc tới.

Đẹp thì quả thật , nhưng... tu hành mà tim vẫn loạn nhịp thì đúng là tội .

Lâm Uyển mặc đạo bào, chỉ khoác bộ đồ đen dính sương núi, nhưng ai cũng dễ nhận khách hành hương, mà là của đạo quán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-123-dao-quan-tren-nui-ngoc-son.html.]

Diêu Mộ Mộ đặc biệt dặn:

“Lần khách đông lắm, cô đừng cắt giấy cho bọn nhỏ xem nữa nhé. Nếu để đồn ngoài đạo quán chuyện ma quái, .”

Lâm Uyển nghĩ ngợi gật đầu:

“Được, kể chuyện cho chúng .”

Điều kỳ lạ là cô luôn trẻ con yêu mến. Người trong đạo quán ai cũng lấy lạ, chẳng hiểu vì .

Diêu Mộ Mộ vẫn yên tâm, nhắc thêm:

“Nhớ đừng kể mấy chuyện năm đó đạt giải nhất gì gì đó. Càng ít càng .”

Lâm Uyển ho khan một tiếng:

“Yên tâm , lên mạng tìm mấy câu chuyện thiếu nhi kể cho chúng chứ gì.”

Nói , cô thầm nghĩ: Chỉ kể chuyện thôi mà, chẳng lẽ khó học rộng như ?

Đến bốn giờ chiều, khách mới dần tản .

Tạ Văn Dĩnh giảng đạo suốt một ngày, cảm thấy hôm nay nhiều hơn cả một tháng gộp .

Điều lạ là càng , mấy cô gái trẻ càng chăm chú, ánh mắt lấp lánh như chuyện tình chứ đạo lý.

Anh vẫn giữ thần sắc điềm tĩnh, tỏ thái độ, khiến Diêu Mộ Mộ âm thầm khen ngợi — tiểu đạo trưởng đúng là đạo hạnh vững vàng.

Cô thầm nghĩ, gương mặt , chỉ nên để một thôi thì hơn.

Phục Thành đợi khách gần hết mới từ phía bước , tay xách một cái giỏ trúc, gọi với:

“Đi thôi, lên núi hái mộc nhĩ, nấm dại!”

Mấy hôm mưa to, giờ chắc nấm mọc nhiều.

Đỉnh núi khai hoang, đường khó , dân làng ít khi lên, còn chân núi thì hái sạch cả .

Mộc nhĩ dại chợ đắt, một cân ba mươi tệ mà vẫn cháy hàng.

Phục Thành cách riêng: ông sai Tiểu Thiên tìm, vì khứu giác của lợn rừng nhạy.

Tìm thì bảo hai giấy cắt, bỏ giỏ — ông chỉ cần chỉ huy là xong.

Tiểu Thiên và hai giấy tưởng ông chơi cùng nên vô cùng hăng hái, việc quên cả mệt.

Còn Phục Thành thì chỉ nghĩ đến món nộm mộc nhĩ cay nồng mà thôi.

Cuối tuần lượng khách tăng đột biến, coi như khởi đầu thuận lợi.

Người đến kể cho khác, tiếng lành truyền xa.

Đa là sinh viên đang nghỉ hè, ai cũng tò mò đến tận mắt xem đạo quán nổi tiếng mạng.

Đạo quán chuẩn cơm chay cho khách, thu tượng trưng mỗi mười tệ, ăn no, uống miễn phí.

annynguyen

khi đông quá, thường cung đủ cầu.

Tay nghề nấu nướng của Trương Hạo cực kỳ khéo, món chay ngon đến mức nhiều khen:

“Cả đời ăn món chay nào ngon như thế!”

Ngay cả thích ăn thịt cũng ăn liền hai bát cơm.

còn đùa:

“Nếu ngày nào cũng ăn như , thể kiêng thịt cả tháng cũng !”

Chỉ tiếc đạo quán ở xa, giao thông thuận, chứ hẳn thành quán chay nổi tiếng .

Cũng nhờ những món ăn mà đạo quán càng thêm thu hút.

Bữa trưa bắt đầu lúc mười hai giờ, đến một tiếng , món đều hết sạch.

Trương Hạo thấy , mấy trong quán đều bận túi bụi, nên bàn với vài phụ nữ nông thôn chân núi — những lên cúng viếng — nhờ họ đến giúp buổi sáng, đỡ việc, thêm thu nhập.

 

Loading...