Sau bữa tối, Từ Quả Quả lặng lẽ trở về phòng.
Không lâu , Từ bà tử bước .
"Nhà của bọn  khiến ngươi chê  ."
Từ Quả Quả lắc đầu: "Không , chỉ là  chút tò mò, trong nhà...  từng nghĩ đến cách nào để cải thiện cuộc sống  ?"
Từ bà tử thở dài: "Sao   , mấy năm nay thế đạo  , cũng là chuyện chẳng đặng đừng."
Thế đạo  ?
Từ Quả Quả cẩn thận tìm kiếm trong ký ức của nguyên , nguyên  là một cô nương cực kỳ nhút nhát và nội tâm, nên ký ức về thế giới bên ngoài ít ỏi đến đáng thương, nhưng qua lời  và suy đoán của Từ bà tử, Từ Quả Quả đại khái   triều đại  hiện đang  chiến sự, triều đình trong ngoài đều căng thẳng, dân chúng ai nấy cũng khổ sở.
Thêm  đó, cái nhà    nam nhân trụ cột, cuộc sống trở thành như  cũng   gì lạ...
Đối mặt với vị lão nhân thông thái , Từ Quả Quả  che giấu suy nghĩ trong lòng: "Bà bà, cuộc sống   về phía , gia cảnh như , đối với ngài và các tiểu bối đều  , nếu con  đến đây, cũng  sống  nửa đời ,  bằng chúng  cùng  cố gắng, ngài cứ coi con như  trong nhà, cùng   cho gia cảnh    hơn? Ngài cảm thấy thế nào?"
Trong đôi mắt đầy tang thương của Từ bà tử khẽ động: "Ngươi   thế nào?"
"Thật  dám giấu, con...  khi chết,  mở một quán ăn ở nơi khác, tài nấu nướng cũng xem như  tệ? Ngày mai con sẽ nấu cơm,   nếm thử, nếu cảm thấy , chúng  sẽ bắt đầu tìm cách từ phương diện ."
Từ Quả Quả mơ hồ  về "kiếp " của , nhớ  hồi đó, nàng cũng bắt đầu từ một quầy hàng ven đường, từng bước leo lên tầng lớp thượng lưu của giới ẩm thực, tuy  sánh bằng đầu bếp ba  Michelin, nhưng  thắng ở sự gần gũi,  dân gian thích ăn gì và  thích ăn gì, các công thức bí truyền trong dân gian càng thu thập  vô .
Từ bà tử suy nghĩ hồi lâu: "Niếp Niếp tay nghề  , ngươi đột ngột hành động, nàng  sẽ nghi ngờ."
"Nàng " nhắc đến  là ai thì  rõ ràng, Từ Quả Quả cũng suy nghĩ: "Không nhất định, cái nhà  quá nghèo, khéo ăn thì no vụng ăn thì đói, nhưng cũng cần ngài giúp con."
Từ bà tử  chất nữ   khác , hồi lâu , chậm rãi gật đầu.
. . . . . .
Ngày hôm , Từ Quả Quả  quần áo xong thì rời giường.
Trong phòng nguyên   một chiếc gương ố vàng cũ kỹ, Từ Quả Quả   gương, cẩn thận đánh giá  thể .
Dáng vẻ nguyên  trông  đến tám phần giống với nàng  đây, nhưng  lẽ do nguyên   suy dinh dưỡng lâu ngày, tóc khô vàng, sắc mặt cũng kém. Trước khi Từ Quả Quả xuyên đến tuy cũng lăn lộn trong giới ẩm thực, nhưng ít  cũng  danh hiệu "Tây Thi đồ ăn nhanh", nghĩ đến đây, đại khái nàng  chút ngượng ngùng ho khan một tiếng, chải tóc gọn gàng,   ngoài.
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chuyen-bay-hang-thuong-ngay-o-bien-kinh/chuong-3-canh-ca-nau-dua-chua-1.html.]
Từ mẫu thấy khuê nữ của    thể hoạt bát nhảy nhót xuống giường, vui mừng khôn xiết. Tiến lên nắm tay khuê nữ: "Niếp Niếp, con  ăn sáng món gì?"
Từ Quả Quả  hai con gà mái còn sót  trong sân, lắc đầu.
"Không  gì đặc biệt  ăn, mầu  cứ tùy ý  ."
Hôm qua nàng  thương lượng với Từ bà tử, vốn định g.i.ế.c một con gà, nhưng với tình hình của Từ gia hiện tại, trứng gà e rằng là nguồn dinh dưỡng duy nhất của nhà , nếu g.i.ế.c con gà mái già  , cũng chỉ  thể thỏa mãn khẩu vị một hai bữa.
Không đáng.
Từ Quả Quả dạo quanh sân một vòng, định bụng tìm chút rau gì đó, nhưng vườn rau của Từ gia thật sự cũng trống trơn. Ngoại trừ một ít hành và tỏi tây thì trống hoác, vài cây cải trắng còn sót  cũng như thể kém phát triển.
Thật  thể tin ...
Từ Quả Quả đành bỏ cuộc, Từ gia xem   còn hi vọng gì. Nàng đang tính xem  nên  ngoài   thì đúng lúc , cổng viện đột nhiên vang lên một tràng ồn ào. Là Từ Đức Giang  về, phía  còn  một   cùng.
Từ Quả Quả  tiếng  , liền thấy nhị ca trong truyền thuyết của nguyên , và một...
Ờ...
Đây xem như là một tráng hán vạm vỡ lực lưỡng nhỉ?
"Huynh  Đan gia, ngươi  ngươi kìa, khách khí  gì! Vào  , mau  !" Từ Đức Giang nhiệt tình đón tiếp hán tử  , ai ngờ hán tử  mặt mày  cảm xúc đặt đồ xuống, mở miệng : "Không  nữa, trong nhà còn  việc, đồ để  đây."
Từ bà tử và Từ mẫu đương nhiên cũng thấy một màn , kỳ lạ  tới: "Những thứ  là...? Đan Tam , ngươi đây là..."
Thì  nam nhân  tên là Đan Tam,  mím môi, âm thanh  cất lên  mang theo vẻ " lạ chớ đến gần": "Trả lễ, nhận , nhà các  cũng  dễ dàng gì."
Từ bà tử vỗ đùi một cái: "Hồ đồ! Ngươi cứu Niếp Niếp nhà , chút quà lễ đó còn  thể hiện  một phần vạn lòng  ơn của bọn , nào  lý lẽ gì  thu lễ! Mau mang về !"
Từ Quả Quả từ lúc nam nhân  bước   luôn   chăm chú, mãi đến lúc  mới chợt nhận    là ai.
Hình như là   đó  cứu nguyên  lúc té xỉu.
Từ Quả Quả bỗng nhiên hiểu , mà Đan Tam cũng đúng lúc   về phía nàng, bốn mắt chạm , tim Từ Quả Quả đập thình thịch.
Người , dáng vẻ trông cũng  tệ lắm.
Lúc Đan Tam  thấy nàng thì  vẻ  nghi hoặc, Từ mẫu cũng chú ý đến ánh mắt , vội : "Niếp Niếp nhà  khỏe ! Mau, Niếp Niếp chào hỏi Đan Tam ca của con ! Nếu   nhờ  , bây giờ con cũng  thể  ở đây ..."