Xuân  thu đến, thôn Tiền Thụ và thôn Hậu Thụ trong mấy năm nay đều phát triển  .
Mưa thuận gió hòa, đồng ruộng của   thu hoặc  hơn, túi tiền rủng rỉnh hơn, tự nhiên mà thế, Từ gia bây giờ cũng  ăn  phát đạt.
Trấn Thần Sơn so với  đây  náo nhiệt hơn  nhiều, nhưng  đến nơi náo nhiệt nhất,  kể đến quán ăn Từ gia.
Đây là tiệm ăn do Từ Quả Quả và Nhị tẩu của nàng hợp tác mở. Những năm đầu bắt đầu từ một quán ăn nhỏ, nhưng vì Từ Quả Quả  tay nghề giỏi,  Từ gia  đối đãi chân thành, nên  nhanh  nổi danh ở các thị trấn xung quanh!
Bản  Vương gia vốn dĩ   vốn liếng, Vương Thư Thư  bánh ngọt và mì sợi  tay nghề cực . Nay  hợp tác với Từ Quả Quả, hai  phát huy sở trường của , quán ăn Từ gia lập tức nổi tiếng vang dội. Sau khi việc kinh doanh ở trấn Thần Sơn ngày càng phát đạt, Từ Quả Quả  đề xuất ý tưởng  phát triển ở kinh đô.
Gia đình nàng  hề ngạc nhiên, bao gồm cả Từ mẫu.
Mặc dù bà  bao giờ nghĩ rằng  một ngày bọn họ cũng  thể đến kinh thành  ăn.
 mấy năm nay, Từ Quả Quả từng bước kéo gia đình nhỏ từng tan nát của bọn họ  khỏi vũng lầy,  từng bước tiến gần hơn đến ước mơ. Giờ đây   những ngày tháng u tối của mấy năm ,  khiến    thở dài.
Từ gia  kiểm kê   tiền kiếm  trong mấy năm nay. Từ Đức Hải  chạy khắp kinh đô, tính toán giá đất, chi phí xây nhà,  vẻ như thực sự khả thi!
Từ Quả Quả  : "Việc  ăn ngày càng lớn, cho dù tiền  đủ cũng  vay một chút, cái đó gọi là đầu tư."
Đan Tam  nàng thật sâu: "Không cần vay,  cho nàng."
Từ Quả Quả oán trách nguýt  một cái: "Không cần... Nhị ca   đủ ."
Đan Tam đành gật đầu: "Được."
Chỉ là tầm mắt  rời khỏi nàng lấy một giây.
Mấy năm trôi qua,  chỉ  Từ gia sống .
Hôn nhân của Đan Tam và Quả Quả  cần  , ngọt ngào như mật, ân ân ái ái.
Sức khỏe của Từ tổ mẫu cũng dần  lên, hồi phục thành một tiểu lão thái thái, tinh thần sảng khoái,  còn bệnh cũ, thậm chí còn  thể xuống đồng vung hai nhát cuốc! Mỗi ngày bà cụ đều tươi  hớn hở, tính cách cũng trở nên cởi mở và lạc quan hơn một chút.
Đương nhiên, điều   thể thiếu cam lộ của Từ Quả Quả.
Bao gồm một  món ngon, canh ngon sở trường trong quán ăn Từ gia, chỉ cần hai ba giọt, hương thơm đó chắc chắn sẽ  rung chuyển mái nhà.
Có  thấy dáng vẻ của Từ bà tử còn cảm thấy lạ, đến tận nhà hỏi    dùng linh đan diệu dược gì  , Đan Tam nghiêm túc trả lời rằng  , Từ Quả Quả liền ở một bên lè lưỡi.
Cam lộ cuồn cuộn  ngừng... Nói trắng , chẳng  là vì ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/chuyen-bay-hang-thuong-ngay-o-bien-kinh/chuong-75-ngoai-truyen.html.]
Từ Quả Quả mỗi  nghĩ đến, đều cảm thấy đỏ mặt.
Còn về Từ gia, Từ Đức Hải bây giờ cũng  công việc đàng hoàng. Tức phụ và   cùng  mở quán ăn,   liền học nghề nuôi lợn từ Đan Tam.
Mấy năm nay, cũng  mở một trang trại chăn nuôi lợn quy mô khá lớn.
Ngoài ,   còn suy một  ba,  nắm bắt cả việc kinh doanh thịt bò và thịt dê. Cảm quan của Vương gia đối với   cũng dần  lên, lão trượng cũng bày tỏ sẽ  lực ủng hộ.
Mà bắt đầu từ năm ngoái, chiến sự ở biên ải  kéo dài năm sáu năm cuối cùng cũng chấm dứt. Và Từ gia, cuối cùng cũng  dò la  tung tích của Từ Kiến Thụ và Từ Đức Giang, Từ bà tử ở nhà  lớn,  nhà  khuyên một lúc lâu mới dừng .
"Đại Hải ... Phụ  và đại ca con còn sống, còn sống đó!!"
Đối với gia đình bọn họ mà ,   còn sống là tin tức cực … Còn những chuyện khác, bọn họ    bận tâm đến nữa…
Chờ chiến sự kết thúc, chắc hẳn Từ gia cuối cùng cũng  đoàn tụ.
Cửa hàng ở kinh đô  chọn  địa điểm , Từ Đức Hải và Đan Tam một tay lo liệu việc xây cất và trang trí. Từ Quả Quả  đến xem , cửa hàng đầu tiên của bọn họ ở kinh đô tuy  lớn nhưng vô cùng tinh xảo,  sát khu buôn bán, sầm uất, đông ! Chắc chắn việc kinh doanh sẽ  , Từ Quả Quả  hài lòng với  thứ ở đây!
Một ngày  khi tiệm ăn Từ gia khai trương, Từ Quả Quả  đến gặp Từ mẫu.
Từ khi  Từ phụ sẽ sớm trở về, đôi mắt của phụ nhân  hề già nua   ánh lên tia sáng,  thể , bà   còn vướng bận tâm sự gì khác nữa.
Từ Quả Quả  hì hì: “Mẫu , con  tặng cho  một thứ.”
Từ mẫu thấy nàng thần thần bí bí,  : “Lại mua gì cho mẫu  ?”
Nữ nhi hiếu thảo, mấy năm nay quà cáp  ngừng, Từ mẫu tự nhiên nghĩ như , nhưng   Từ Quả Quả lắc đầu, từ trong tay áo lấy  một mảnh vải đỏ.
Mỗi bước mỗi xa
Từ mẫu   thấy mảnh vải đó liền sững sờ, hình dáng quen thuộc …
“Trước đây con  ăn, mẫu   đưa cho con chiếc vòng , nhưng con nghĩ, khi đó trong nhà khó khăn như  mà mẫu  còn  nỡ lấy , đó là thứ phụ  tặng, cho nên mẫu  trân quý vô cùng!”
“Thực  chiếc vòng  con vẫn  bao giờ mang  cầm, đây là vật yêu thích của mẫu , bây giờ con trả  cho mẫu , chờ phụ  trở về, mẫu  hãy đeo chiếc vòng , vui vẻ sống cùng phụ .”
Từ Quả Quả còn   xong, Từ mẫu  lệ rơi đầy mặt, bà  thể tin nổi  nữ nhi, che miệng, Từ Quả Quả  đeo chiếc vòng  tay mẫu .
“Mẫu , cuộc sống   cả nhà chúng  nhất định sẽ hạnh phúc!”
Từ mẫu rốt cuộc  kìm  nữa, tiến lên ôm lấy nàng, Từ Quả Quả nhẹ nhàng vỗ lưng bà.
Im lặng  lâu.
Từ mẫu gật đầu thật mạnh: “Quả Quả  đúng, cuộc sống   nhất định sẽ ngày càng  ! Ta tin!”